Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622.

Chương 622. - Chương 622. -

Năm Hannah năm mươi lăm tuổi, con gái Mễ Hòa của bà ấy đã trở thành Hoàng hậu của Đế Quốc Otto này.

Khoảnh khắc khi Friedrich bệ hạ của Đế Quốc đội vương miện thuộc về Hoàng hậu lên đầu của Mễ Hòa, Hannah bỗng nhiên nhớ lại năm đó, lúc Mễ Hòa chỉ mới là một phôi thai nho nhỏ.

Thuở ấy Mễ Hòa thậm chí còn không có tên, Hannah chỉ đặt tạm một danh hiệu cho phôi thai đó thôi, khi ấy bé được gọi là Số 4.

Hannah lúc ba mươi tuổi hoàn toàn không thể ngờ phôi thai Số 4 mà mình có hơi ghét bỏ này lại mang đến sự thay đổi to lớn như thế cho cuộc đời của mình, cũng biến bà ấy thành một con người mà mình không hề ngờ tới.

Năm Hannah ba mươi tuổi cũng là năm thứ mười mà bà ấy theo giáo sư Doro đến tinh cầu hẻo lánh này để nghiên cứu về việc chữa trị gen, trong mười năm ở đây, bà ấy luôn một lòng hướng về mục tiêu của đời mình: Cải thiện vấn đề gen di truyền của người định hướng, hy vọng dùng thành quả nghiên cứu này để trở thành người vang danh sử sách thứ hai của gia tộc Linley.

Vì mục tiêu này, bà ấy đã làm thí nghiệm trên lúa nước biến dị cũng như khỉ đột biến dị, bởi vì luật cấm của Đế Quốc cho nên Hannah mới không làm thí nghiệm trên cơ thể người thôi, chứ nếu không cấm thì bà ấy đã làm từ lâu rồi.

Nhưng ý tưởng thí nghiệm trên cơ thể người vẫn luôn được bà ấy ấp ủ trong lòng, có điều bản thân bà ấy cũng biết mình rất khó có cơ hội thực hiện chuyện này.

Nhưng có một ngày khi trung tá Dương đỏ mặt xin bà ấy quyên trứng để cùng tạo ra một đứa bé, Hannah hoàn toàn không nhớ được cảm xúc khi đó của mình là gì. Khi nhớ lại chuyện này vào hai mươi lăm năm sau, bà ấy chỉ nhớ là mình đã đồng ý ngay tắp lự với yêu cầu của trung tá Dương.

Hannah lúc ba mươi tuổi có xuất thân từ gia đình quý tộc, bà ấy là một người định hướng ưu tú, luôn xuôi chèo mát mái trong ngành học từ nhỏ tới lớn. Trong suy nghĩ của bà ấy thì người định hướng như mình tuyệt đối sẽ không có quan hệ sâu đậm gì với đại đa số những người bình thường khác trên thế giới.

Cho nên đối mặt với những phôi thai của mình và trung tá Dương, bà ấy hoàn toàn dùng ánh mắt của một nhà nghiên cứu khoa học để đối mặt với chúng, hoàn toàn không có thứ gọi là trái tim mẹ hiền.

Thi thoảng Hannah của năm mươi lăm tuổi cũng từng suy nghĩ, nếu thời gian có thể quay ngược lại thì liệu bà ấy có trở về để ngăn cản bản thân của quá khứ và không cho “mình” thí nghiệm một cách vô tội vạ lên người của Mễ Hòa hay không?

Sau khi đồng ý với yêu cầu của trung tá Dương, bà ấy đã nhanh chóng tạo ra bốn phôi thai, trong đó Mễ Hòa là phôi thai người thường duy nhất trong cả bốn, bé hoàn toàn bị Hannah ngó lơ, nhưng khi ba phôi thai người định hướng kia đều chết trong bể nuôi cấy thì Mễ Hòa lại trở thành phôi thai còn sống duy nhất của Hannah.

Hơn nữa Mễ Hòa - người bị bà ấy cải tạo gen một cách vô tội vạ - lại có sức sống rất mãnh liệt.

Phải nói là từ khi còn là phôi thai, Mễ Hòa cứ như là một đứa trẻ cực kỳ may mắn vậy, về sau Hannah mới phát hiện, nguyên nhân ba phôi thai kia tử vong có lẽ là vì bà ấy đã lỡ điều chỉnh sai giá trị sức sống của protein histone, mà Mễ Hòa - phôi thai mà bà ấy nghĩ mình đã điều chỉnh sai - thì bị bà ấy nhầm lẫn tăng cao giá trị này đến mười nghìn lần.

Đối mặt với kết quả thí nghiệm tồi tệ này, Hannah gần như hoàn toàn từ bỏ Mễ Hòa, thậm chí đã bắt đầu chuẩn bị những phôi thai kế tiếp để phục vụ cho mục đích thí nghiệm.

Nhưng cô bé may mắn Mễ Hòa lại bắt đầu phát triển nhanh chóng trong bể nuôi cấy.

Mễ Hòa vẫn sống sót.

Nhưng có một sự thật không thể thay đổi là bé vẫn chỉ là một con người bình thường.

Từ số liệu gien mà xem thì bé chỉ là một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chỉ số IQ bình thường, chiều cao bình thường, diện mạo đoán chừng cũng chỉ bình thường, điểm mạnh duy nhất chắc là khả năng di truyền của bé, nhưng thứ này chỉ có thể chứng mình là sau này bé sẽ thành một người bình thường… vô cùng mắn đẻ mà thôi.

Hannah cực kỳ thất vọng.

Nhưng trung tá Dương lại rất hào hứng, dù hiện tại Mễ Hòa chỉ là một cục thịt nhỏ xíu thì ông ấy vẫn có thể ngắm bé cả ngày, khi biết đây là một bé gái thì ông ấy còn vui vẻ gọi “cục thịt” là “thiên thần của cha”.

Hannah lúc năm mươi lăm tuổi vẫn còn nhớ rõ cảm giác thất vọng cũng như những câu nói muốn chế nhạo trung tá Dương khi đó của mình.

Nếu thật sự có thể xuyên về quá khứ, bà ấy rất muốn vui vẻ chào đón sinh mệnh mới ra đời này với trung tá Dương, bởi vì bé đã giúp cuộc đời của bà ấy trở nên êm đềm và có tình hơn, chỉ tiếc Hannah của quá khứ lại không biết điều đó.

Bình Luận (0)
Comment