Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 623 - Chương 623.

Chương 623. - Chương 623. -

Thậm chí khi Mễ Hòa sắp sinh ra, bà ấy còn hợp tác với tiến sĩ Flaxen và tùy ý thí nghiệm việc cấy ghép ký ức lên thân thể của Mễ Hòa.

Nguyên nhân là do lúc trước khi thí nghiệm cấy ghép ký ức lên loài ngựa mà giáo sư Doro nghiên cứu hơn mười năm sắp có kết quả thì đột nhiên lại bị Sở khoa học của Đế Quốc ngăn cản, hơn nữa họ còn yêu cầu ông ấy phải tiêu hủy toàn bộ luận văn và số liệu, hoàn toàn bóp chết thí nghiệm này từ trong trứng nước.

Nhưng bọn họ đã tốn rất nhiều công sức vào thí nghiệm này, hơn nữa cũng có rất nhiều hy vọng được đặt vào nó, bà ấy và Flaxen đều không đành lòng từ bỏ dễ dàng như vậy.

Flaxen nói: “Chúng ta đã thành công cấy ghép ký ức trên người động vật rồi, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn người đông lạnh, giờ chỉ còn chờ giáo sư trở về là có thể làm thí nghiệm ngay, nếu để mọi thứ thất bại trong gang tấc như thế này thì tôi không cam lòng.”

“Không cam lòng thì có thể làm được gì?” Hannah thản nhiên nói.

Flaxen đáp: “Nếu mà có một vật chủ thì chúng ta có thể cấy ghép ký ức của người đông lạnh qua đó rồi.”

Hannah bảo: “Trong thời gian ngắn như thế thì tìm đâu ra một vật chủ chứ?”

Nhưng vừa nói xong câu đó, Hannah lập tức khựng lại, bà ấy và Flaxen không hẹn mà cùng nhìn về phía em bé đang vui vẻ ngọ nguậy theo điệu nhạc trong trụ nuôi cấy.

Flaxen nhẹ giọng hỏi: “Cô nhẫn tâm à?”

Hannah dửng dưng đáp: “Cùng lắm thì lại nuôi cấy một đứa khác thôi.”

Flaxen hỏi thêm: “Thế có cần nói cho giáo sư biết về chuyện này không?”

Hannah nghĩ nghĩ: “Tốt nhất là không nên nói.”

Sau đó Hannah và Flaxen sao chép lại ký ức của người đông lạnh rồi cấy ghép nó vào trong não của Mễ Hòa.

Lúc làm thí nghiệm, tay của Hannah không hề run rẩy, đây chỉ là một đối tượng thí nghiệm thôi mà, giống như lúa nước hay khỉ đột, bà ấy không cần có bất kỳ lòng thương hại nào đối với chúng.

Có điều sau khi thí nghiệm xong, em bé vốn luôn mở to mắt cười sau khi nghe nhạc đột nhiên im lìm không còn phản ứng nào khác. Lúc này trái tim của Hannah có cảm giác như bị ai đó bóp chặt, bà ấy bắt đầu lo lắng đứng trước trụ nuôi cấy của Mễ Hòa, tuy số liệu trên máy chiếu vẫn bình thường nhưng em bé lại như chìm vào giấc ngủ say, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Trong sự lo sợ bất an của Hannah, Mễ Hòa vẫn được ra đời theo đúng dự kiến, chờ bé mở to cặp mắt tròn xoe màu nâu quen thuộc sau khi được sinh ra, Hannah mới hơi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Về phần thí nghiệm cấy ghép ký ức có thành công hay không, ngay cả bản thân bà ấy cũng không biết được.

Sau khi em bé được sinh ra, trung tá Dương bảo Hannah hãy đặt tên cho đứa bé, nói thật bà ấy không thích việc này cho lắm. Các nhà khoa học khác thường thích đặt tên cho đối tượng thí nghiệm của mình, nhưng một khi mà đặt tên rồi thì giữa cả hai như xuất hiện một mối liên kết tình cảm, như thế thì làm sao có thể nhẫn tâm thí nghiệm vô tội vạ lên người của đối tượng thí nghiệm này được nữa?

Hannah theo bản năng muốn từ chối trung tá Dương, nhưng ông ấy lại nói: “Đây là một đứa bé được di truyền gen ưu tú của em mà, hy vọng em có thể cho con bé một cái tên với tư cách là mẹ của nó.”

Hannah nhìn về phía đôi mắt ngây thơ của đứa trẻ, hình như bé nghe được tiếng của bà ấy cho nên muốn nhìn Hannah, tròng mắt trong veo của bé cứ nhìn về hướng mà giọng nói bà ấy phát ra, cánh tay nhỏ xíu cũng vung vẩy túm túm lung tung trong không khí. Trung tá Dương không nhịn được duỗi tay đụng vào em bé, mới vừa chạm lên tay bé là cả người của trung tá Dương như muốn nhũn ra vì hạnh phúc, chỉ hận không thể ôm con gái vào lòng hôn tới tấp.

Hannah nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình vang lên: “Lúc con bé sinh ra thì thí nghiệm về lúa nước của em cũng thành công, thế thì mình gọi nó là Mễ Hòa đi.”

Mễ Hòa lớn lên rất nhanh, bé tò mò với mọi thứ, Hannah luôn cố gắng tránh né bé, chỉ xem bé là một đối tượng thí nghiệm bình thường mà thô. Nhưng gương mặt và cái cằm khá giống Hannah của Mễ Hòa làm bà ấy thường ngẩn người nghĩ, thì ra con mình có bộ dáng như thế này.

Ngày tháng trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, Mễ Hòa là bé con duy nhất trong căn cứ cho nên rất được chú ý, ngay cả giáo sư Doro cũng sẽ trêu bé mỗi khi bé đến kiểm tra sức khỏe, mà Mễ Hòa lại rất tốt tính, bé chưa bao giờ khóc lóc hay quậy phá mà ngược lại còn rất thích cười với người khác.

Bình Luận (0)
Comment