Đúng vậy, từ khi còn nằm trong trụ nuôi cấy là bé đã rất thích cười rồi.
Mãi đến khi Mễ Hòa hơn sáu tháng, có một ngày sau khi kiểm tra sức khỏe xong, Mễ Hòa đang nằm trong nôi đột nhiên vươn tay về phía bà ấy và gọi to “ma, ma”, tuy giọng nói còn ngọng líu nhưng Hannah biết bé muốn gọi mình là “mẹ, mẹ”.
Lúc ấy Hannah gần như không thể tin được, không ngờ bà ấy lại được nghe bé gọi mình là mẹ, hơn nữa động tác vươn tay của Mễ Hòa rõ ràng là đang muốn được bà ấy ôm.
Hannah đã không còn nhớ rõ lúc ấy mình đã vụng về như thế nào mới có thể ôm được thân thể mềm mại của Mễ Hòa lên. Chỉ nhớ khi thân thể nhỏ xíu thơm mùi sữa của bé dán lên ngực mình thì bà ấy vô cùng xúc động, thì ra cảm giác ôm con vào lòng là như thế này sao.
Thân thể mềm mềm thơm thơm đó làm Hannah nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ bé, muốn thân thiết với bé hơn.
Hành vi thiếu lý trí này luôn là thứ mà Hannah chán ghét, bà ấy đoán có lẽ khi đó tình mẫu tử của mình đã được thổi bùng lên/ Tóm lại có một sự thật không thể chối cãi là, bà ấy đã có tình cảm với Mễ Hòa - đối tượng thí nghiệm của mình.
Trong quá trình Mễ Hòa trưởng thành, Hannah sẽ dạy bé cách ăn cơm, cách mặc quần áo, thậm chí còn ở bên khi bé đang nghiêng ngả lảo đảo học đi.
Một Hannah Linley luôn bình tĩnh nghiêm túc bây giờ lại chẳng khác gì một người phụ nữ trung niên thích càm ràm, bà ấy hay quở trách Mễ Hòa, dặn dò cái này lo lắng cái kia, thật sự không còn giống Hannah của khi trước nữa.
Về việc thí nghiệm cấy ghép ký ức có thành công hay không, Hannah đã cho Mễ Hòa làm một bài trắc nghiệm nhỏ lúc bé tầm ba bốn tuổi. Đây là một bảng câu hỏi trắc nghiệm chỉ số IQ, trong lúc Mễ Hòa làm bài thì Hannah đứng ở bên cạnh quan sát phản ứng của bé, bà ấy phát hiện bé có suy nghĩ hẳn hoi trước khi làm, nhưng cuối cùng kết quả của bài kiểm tra lại là một trăm hai mươi, số liệu này không với giống số liệu mà bà ấy đã dùng máy tra xét.
Hannah hơi mỉm cười, nhóc con này thật là.
Nhưng mà kết quả này đã bị phủ định khi Mễ Hòa cưỡi gà trống hai đầu chạy long nhong khắp căn cứ lúc bé sáu tuổi, Hannah thật sự không thể tưởng được có người trưởng thành nào lại làm ra được chuyện này, cho nên hẳn là thí nghiệm cấy ghép ký ức của bà ấy đã thất bại rồi nhỉ?
Về chuyện giáo sư Doro có biết về thí nghiệm của bà ấy và Flaxen không thì mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra. Khi Mễ Hòa kiểm tra sức khỏe lúc còn nhỏ, tuy ngoài miệng giáo sư Doro không nói gì nhưng ông ấy lại rất để ý đến những số liệu này, có lẽ là vì sự quan tâm âm thầm này cũng như nụ cười ngọt ngào của Mễ Hòa nên ngay cả giáo sư Doro cũng đã quên mất lý do ban đầu làm mình chú ý đến cô bé này là gì.
Chỉ cần Mễ Hòa ôm giáo sư và làm nũng bảo “Dodo là tốt nhất!” thì giáo sư sẽ không màng tất cả mà đồng ý với yêu cầu của bé, thậm chí còn có thể lén dẫn Mễ Hòa lên mặt đất nữa kìa.
Hannah nhớ là khi Mễ Hòa mới sinh ra không được bao lâu, bà ấy còn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục nuôi cấy thêm nhiều phôi thai khác của mình và trung tá Dương, thậm chí còn có phôi thai với Thượng tá Muller nữa, nhưng cuối cùng chúng nó đều chết trong trụ nuôi cấy. Lúc ấy Hannah đã nghĩ là thôi kệ vậy, có lẽ bản thân mình thật sự không thể trở thành người thứ hai trong gia tộc Linley được vang danh sử sách.
Nhưng vào năm Mễ Hòa sáu tuổi, khi chậu hoa tuần hoàn của bé trồng ra được một quả dưa hấu đã được chữa trị gen, Hannah bỗng nhiên nghĩ tới, có lẽ số liệu tính sai năm đó là một trò đùa của Thần chân lý.
Vào lúc bà ấy đã không còn để bụng chuyện này thì thần linh lại tặng cho bà ấy một bất ngờ lớn như thế.
Bây giờ Hannah đã bắt đầu lo lắng, nhưng cái bà ấy lo là Mễ Hòa sẽ gặp nguy hiểm khi bí mật này bị phát hiện chứ không phải là lo về vấn đề gen di truyền của người định hướng nữa.
Cho nên hãy để bà ấy cất giữ bí mật này trong lòng suốt đời đi.
Con gái của bà ấy chỉ cần làm một con người bình thường vui vẻ và hạnh phúc là tốt rồi.