Freddy ngẩng đầu lên nhìn Mễ Hòa, chỉ nhìn thấy hai lúm đồng tiền trên má Mễ Hòa trông rất đáng yêu, có lẽ bởi vì nhắc đến ước mơ nên đôi mắt to tròn màu nâu của cô tràn đầy ánh sáng rực rỡ, cả người giống như muốn phát sáng vậy.
Freddy nói: "Hy vọng ước mơ của em sẽ thành hiện thực."
Mễ Hòa gật đầu, “Ôi, chương trình dạy học của người định hướng quả thực quá khó rồi, nếu mà là đầu bếp, thì lúc anh ăn món ăn này chắc sẽ không nghĩ là đầu bếp là giỏi vật lý hay giỏi hóa học đâu, thật đơn giản.”
Freddy vừa mới khen Mễ Hòa xong thì lập tức nghe thấy lời phát ngôn không có tiền đồ như của cô, anh nói: “Chương trình học vẫn cần phải học tập chăm chỉ, em có gì không biết thì có thể hỏi anh và Luke.”
Luke miệng ngậm cánh gà và nhìn Freddy với ánh mắt có chút bất ngờ.
Mễ Hòa thầm nghĩ bác cả, cậu, Hannah, chị họ Lita, còn có anh Mộc Thần và Doro ở Trái Đất, mỗi người đều có một tài liệu học tập muốn cho cô, bây giờ còn có thêm Luke và Freddy, đây là chặng đường học hỏi dài đằng đẵng của người định hướng sao!
Nhưng mà cô vẫn là tỏ vẻ biết ơn Freddy.
Mọi người ở cầu tàu cũng đang ăn mừng thắng lợi của Đế Quốc, Luke bày ra dáng vẻ tôi sẽ cho mọi người một kinh hỉ. Cô lấy từ trong vali ra mấy lọ thuốc dinh dưỡng có chất gây ảo giác, còn nói: "Đây là bảo bối của tớ."
Sau đó dưới sự phản đối không có tác dụng của Mễ Hòa và Freddy cậu ấy cố nhét cho hai người, cả ba người cứ như thế vừa ăn ngon vừa uống thuốc dinh dưỡng có chứa chất gây ảo giác.
Freddy biết kiềm chế nhất, anh uống ít nhất, anh ngồi bên cạnh nhìn Mễ Hòa và Luke sau khi uống xong chất gây ảo giác liền dựa vào ghế cười ngốc nghếch, hai người đều cười vui vẻ, lúc Luke cười lên lại càng trở nên lóa mắt giống như đóa hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ, Mễ Hòa cười ha hả, mày cong cong, giống như không có chuyện gì phiền não, khiến cho người ta nhìn cô cũng vô thức muốn cười theo.
Freddy thầm nghĩ, đúng là một cô gái ngốc nghếch vô ưu vô lo.
Hai người này còn đang nói chuyện ào ào với nhau, Luke khen Mễ Hòa nấu ăn ngon, còn nói: “Nếu em không phải là con gái của thím Hannah thì tốt rồi, không đúng, nếu như chú và thím không cưới nhau, anh sẽ cưới em.”
Mễ Hòa vui mừng choáng đầu, nghe thấy Luke nói muốn cưới cô, cô phản bác: “Ai thèm cưới anh chứ, anh đẹp trai như vậy, đây không phải là hàng ngày đều đang nhắc nhở bản thân em xấu lắm sao, em mới không làm vậy đâu.”
Nghe vậy Freddy cũng phì cười theo, cảm thấy hai người ngốc nghếch này uống chất gây ảo giác vào liền vui vẻ như vậy, cũng là một loại vui vẻ đơn thuần.
Từ nhỏ cho đến lớn Freddy đều rất kiềm chế, mỗi bước đi của anh đều không thể bước sai. Dường như cuộc đời của anh: đi học, học tiến sĩ, thi trường quân đội, mỗi một bước đều ở độ khó mà người bên cạnh khó có thể đạt được, nhưng đối với anh mà nói, đều là những chuyện rất tầm thường.
Trong mười sáu năm cuộc đời, anh cũng hiếm khi có niềm vui đơn thuần giống như Mễ Hòa và Luke.
Bởi vì thứ mà anh được giáo dục là điềm tĩnh, lý trí, không buồn không vui.
Thỉnh thoảng, có một khoảnh khắc nào đó, anh cũng ngưỡng mộ niềm vui đơn thuần của bọn họ.
Nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó thôi, bởi vì anh không có cảm xúc vui vẻ đơn thuần như thế.
Nhưng Freddy nghĩ, thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng tốt.
Cũng chỉ là thỉnh thoảng thôi.
Lúc này Luke vừa cười ngốc nghếch vừa nói: “Món em nấu là món ngon nhất mà anh từng được ăn, vậy em đã từng ăn món nào là ngon nhất?”
Mễ Hòa suy nghĩ một hồi rồi quay đầu qua nói: “Món ngon nhất mà em từng ăn là cá vàng Lapra hấp, cá này trước đây em chưa từng ăn, rất là ngon.”
Luke nói: “Cá vàng Lapra rất tầm thường, lúc vừa mới câu lên, còn tươi thì mùi vị rất ngon, nhưng cá đông lạnh thì rất bình thường.”
Mễ Hòa nói: “Cá mà em ăn là đồ đông lạnh, em chưa từng ăn cá tươi.”
Sau đó, lúc Mễ Hòa tỉnh lại, tàu vũ trụ liền dừng lại ngay trên hành tinh Lapra.
Thuyền trưởng nói bọn họ phải tới hành tinh Lapra vận chuyển hàng hóa, tàu vũ trụ tạm thời dừng ở Lapra một đêm.
Freddy đặt cuốn sách trên tay xuống, đôi chân dài bước ra ngoài, quay đầu nhìn Mễ Hòa và Luke nói: “Tới đây nào, đi ăn cá tươi của Lapra.”