Khi biết bản thân mình đã đến hành tinh Lapra, Mễ Hòa vô cùng phấn khởi, nhưng lập tức bình tĩnh lại, bởi vì cô nộp không nổi mức thuế nhập cảnh theo đầu người cao ngất của Lapra. Từ sau cái lần được ăn cá vàng, cô đã nảy sinh hứng thú với Lapra, còn từng tìm kiếm thông tin trên mạng nên mới biết vụ mức thuế nhập cảnh theo đầu người của Lapra bằng số tiền lương của trung tá Dương làm trong hai năm.
Đây là hành tinh chỉ có tầng lớp giàu có trở lên mới có thể đến nghỉ dưỡng, nhưng hiển nhiên Mễ Hoà không phải tầng lớp giàu có.
Luke và Freddy nhìn thấy vẻ mặt hoan hỉ của Mễ Hoà đột nhiên đè xụ xuống, trong lúc Luke vẫn chưa phản ứng thì Freddy nói: “Nhà Collins có căn biệt thự ở Lapra, thế nên khi được chủ nhân nơi đó là Luke mời chúng ta tới Lapra chơi thì chúng ta không cần nộp thuế nhập cảnh theo đầu người đâu.”
Luke liếc nhìn Freddy một cái, nói với Mễ Hòa: “Đúng vậy, ở đây có nhà của anh, hai người không cần nộp tiền.”
Mễ Hòa xác nhận lại một lần nữa: “Thật vậy sao? Anh đừng gạt em nha.”
Luke vỗ ngực: “Thật chứ, chẳng lẽ anh còn có thể gạt em sao?”
Mễ Hòa lại nhìn qua Freddy, so với Luke luôn thích ăn hiếp cô, vẫn là anh trai Freddy chín chắn là đáng tin nhất.
Freddy chậm rãi gật đầu: “Thật mà.”
Lúc này Mễ Hòa mới yên tâm, bởi vì cô cũng không muốn chiếm lợi của người khác. Có lẽ số tiền lớn này đối với Luke không là gì cả, nhưng đối với Mễ Hòa mà nói, đây là số tiền và món nợ ân tình rất lớn, cô cũng không muốn làm phiền người khác như vậy.
Mễ Hòa vừa nghĩ đến sắp được bước vào Lapra, lập tức mặt mày rạng rỡ: “Nếu chúng ta có thể vào cổng miễn phí, vậy thì còn đợi gì nữa, mau đi nhanh!” Nói xong cô tiên phong chạy ra ngoài.
Ba người nhanh chóng thông qua cửa khẩu nhập cảnh, sau đó Luke lấy chứng minh thư ra, nhận về ba cái cần câu. Mễ Hòa cầm cần câu, phấn khởi nói: “Đây là muốn chúng ta tự mình câu cá tươi để ăn sao?”
Luke nói: “Đợi chút anh sẽ câu cho em một con cá thật to, em cứ ngồi bên cạnh chờ nấu cho tụi anh ăn là được rồi.”
Mễ Hòa nói với Luke: “Từ sau khi anh Luke ăn cơm em nấu thì thái độ với em cũng tốt hơn hẳn.”
Luke nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả những người có kỹ năng đều đáng được tôn trọng, tay nghề nấu ăn ngon của em cũng là một kỹ năng quan trọng.”
Mễ Hòa rất vui khi nghe nói vậy, Freddy ở bên cạnh cũng nói: "Quả thực rất ngon."
Dù được khen, nhưng Mễ Hòa vẫn tự nhắc nhở bản thân rằng, hôm qua cô đã bộc lộ quá nhiều, cô chỉ là một cô bé mười hai tuổi bình thường, trời sinh không có tài năng nào xuất chúng cả, nên không được đắc ý vênh váo.
Cả ba lên phi hành khí tự động, phi hành khí đưa họ đến bãi biển dành riêng cho khách du lịch.
Khi Mễ Hòa bước xuống phi hành khí, đập vào mắt cô là đại dương sắc vàng nổi tiếng khắp vũ trụ của hành tinh Lapra, nước biển sắc vàng mênh mông vô bờ trông như thể có ai đã rải vàng trên biển vậy. Nó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, như thể một ngọn núi vàng lớn tan chảy mà thành, khiến Mễ Hòa nhìn chảy nước miếng.
Khi cô còn nhỏ, trong chương trình tiểu học môn địa lý dành cho người định hướng có một tiết học giới thiệu về Lapra, trong video ba chiều có một câu nói làm cô ấn tượng sâu sắc: "Lapra, hành tinh vàng."
Bây giờ, màu vàng đập vào trong mắt cô, cô thực sự tin Lapra chính là một hành tinh mà Thượng đế dùng vàng để làm, và nó đẹp đến mức khiến người ta phải choáng ngợp.
Trên bãi cát trắng còn rải rác những viên đá bảy màu, Mễ Hòa cầm góc váy của mình lên và chạy qua đó, cô phát hiện đó không phải là viên đá, mà đó là mảnh vụn san hô bị nước biển xô vào. Mễ Hòa nhặt một vài viên trông có vẻ đẹp lên, và phát hiện những thứ này dưới ánh mặt trời sẽ phát ra màu sắc rực rỡ óng ánh.
Mễ Hòa nhặt mấy mảnh san hô rồi chạy về chỗ Luke và Freddy đang câu cá, Freddy vừa mới ném lưỡi câu xuống nước, Mễ Hòa sợ làm cá giật mình nên đứng bên cạnh anh và nhỏ giọng nói: "Anh Freddy, em nhặt được một mảnh san hô hình ngôi sao rất đẹp, em thấy nó rất thích hợp với anh."
Khi Freddy nhìn thấy mảnh san hô màu vàng trong tay Mễ Hòa, nó thực sự trông giống như một ngôi sao.
Anh hỏi: “Tại sao em cho rằng nó thích hợp với anh?”
Mễ Hòa nói: “Là trực giác mách bảo đó, lấp la lấp lánh, thành phần kim loại lại nhiều nên em cảm thấy nó không phải một mảnh san hô bình thường.”