Cho dù Mễ Hòa không tới tận nơi để tham gia hôn lễ, nhưng thông qua video ba chiều, cô cũng có thể nhìn thấy chị họ Lita mặc bộ váy thuần bông màu đỏ mới mua. Ở trong video, Lita không nhìn thấy Mễ Hòa, nhưng chị ấy xoa xoa lên vòng đeo tay ngôi sao pyroxen, rồi lắc lắc, Mễ Hòa đoán, đó là Lita cố ý làm để chào hỏi cô.
Sau khi hôn lễ chấm dứt không bao lâu, các bình rỗng đựng chất gây ảo giác trong nhà đều biến mất, Trung tá Dương không còn sử dụng tới nó nữa.
Sau đó Mễ Hòa nhận thấy hàng ngày anh ấy đều đi ngủ rất sớm, mỗi ngày đều rất chú ý tin nhắn trên thiết bị đầu cuối. Rồi lại có một ngày, Mễ Hòa nhìn thấy anh ấy nằm trên giường, dáng vẻ vô cùng nhộn nhạo. Dáng vẻ này giống hệt như lần đầu tiên Hannah gặp mặt Ngài Collins, trong không gian ảo tiến hành cá nước thân mật, đều mang theo vẻ say mê và dục vọng khó kìm nén.
Mễ Hòa cảm thấy sự mất mát này của Trung tá Dương có vẻ cũng tốt.
Rất nhanh Mễ Hòa đã bắt đầu học năm đầu tiên chương trình cấp hai dành cho người định hướng. Tuy rằng Hannah đã kết hôn nhưng cũng không quên chú ý tới việc học tập của cô, khi rảnh rỗi cô ấy sẽ lấy ghi chép làm bài tập của Mễ Hòa, đánh dấu những chỗ sai lại, có đôi khi cô ấy còn nói với Mộc Thần: “Cháu nói Mễ Hòa làm dạng bài tập kia mười lần nhé.”
Hoặc là có đôi khi Doro sẽ tới đây nói với Mễ Hòa: “Hannah nói với bác, nói cháu viết mười tác phẩm bằng tiếng Alex.”
Mễ Hòa:...
Đây là mặc dù Hannah không có ở đây nữa nhưng phân thân của cô ấy có mặt ở khắp mọi nơi sao?
Mộc Thần thành công lắp ráp xong máy đánh bóng, cùng với Mễ Hòa đem san hô cô mang về ra mài giũa, thậm chí cô còn mài giũa cả san hô tặng cho Freddy và Luke rồi gửi tặng họ. Sau khi Luke thu được còn khoe khoang một lúc trên thiết bị đầu cuối của cậu ấy, rất nhiều người trả lời lại đều khen ngợi nó.
Mễ Hòa cảm thấy, với dung mạo của anh Luke, cho dù có làm gì đi nữa thì mọi người cũng đều sẽ tán dương mà thôi.
Ngược lại, anh Freddy chỉ viết một câu: “Đã nhận được.”
Cũng chẳng có ai để lại bình luận cho anh cả.
Mễ Hòa cảm thấy hẳn là vì không có ai có thể hiểu được câu nói không có não này của anh.
Cô lại đem vòng tay được xỏ xong gửi về Mars cho mỗi người thân ở đó để làm quà, còn nói: “Khi ở Mars đã khiến mọi người có thêm phiền phức, đây là một chút tâm ý nhỏ, hy vọng mọi người sẽ thích.”
Sau khi chị họ Lita nhận được quà, viết trên thiết bị đầu cuối: “Cô em gái mười hai tuổi tặng cho tôi vào ngày mùng một, tôi rất vui vẻ. Hy vọng khi vào cấp ba em ấy có thể thi đậu trường học ở Mars, có điều có lẽ khi đó tôi đã thi đậu Đại học Liên minh tinh cầu Alex.”
Mễ Hòa: “...”
Được rồi, chị họ Lita quả thật là con ruột của bác cả!
*
Vài ngày sau, Mễ Hòa đặc biệt hầm một nồi canh gà mang qua cho bà Muller, bởi vì bà Muller đã nhìn cô lớn lên, nếu Mễ Hòa đột nhiên nấu một món ăn quá khó cho cô ta thì rất dễ khiến cô ta nghi ngờ, chi bằng nấu một nồi canh trên lửa nhỏ tặng cho cô ta để tỏ lòng thành.
Trung tá Dương ngửi thấy mùi thơm trong khắp căn nhà, anh ấy còn tưởng Mễ Hòa nấu cho mình, ai ngờ Mễ Hòa nấu cho bà Muller, điều này khiến anh ấy khá ngạc nhiên, Mễ Hòa trả lời: “Đây là để cảm ơn bà Muller đã khiến cha tỉnh ngộ.”
Nghe vậy, Trung tá Dương cũng lòng đầy hổ thẹn, hóa ra con gái đã lo lắng cho mình đến vậy khi mình đang trong thời gian suy sụp và đau buồn.
Người cha ngốc nghếch lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, anh ấy ôm chặt lấy con gái của mình, nhấn chìm con gái cưng trong tình cha mãnh liệt của mình: “Mật Đường, sau này cha sẽ không để con phải lo lắng nữa.”
Mễ Hòa nói: “Tuy mẹ đã rời đi, nhưng cha vẫn còn có con!”
Người cha ngốc nghếch vuốt mái tóc mềm mượt của con gái, anh ấy thầm nghĩ con gái cưng hiện giờ còn nhỏ, sau này anh ấy sẽ không tùy tiện gả cô cho bất kỳ thằng nhóc thối nào!
Trái tim của người cha ngốc nghếch Trung tá Dương này vẫn luôn vi diệu đến vậy.
Bà Muller khá bất ngờ khi nhận được canh gà, sau khi nghe Mễ Hòa nói ra lý do cảm ơn thì cô ta cũng sờ đầu Mễ Hòa, nói: “Nếu không phải trong lòng Trung tá Dương còn thương nhớ cháu thì thím có nói dữ dội cỡ nào cũng là vô dụng, suy cho cùng thì trong lòng anh ấy vẫn là nhớ cháu nhất.”
Mễ Hòa gật đầu: “Cha thích Mễ Hòa nhất.”
Sau đó bà Muller mời Mễ Hòa dùng bữa tối với gia đình họ, ngài Thượng tá vừa uống canh gà vừa nói: “Bé Mễ Hòa của chúng ta đã lớn rồi, món canh này thật sự rất ngon, chú rất thích nó, cảm ơn Mễ Hòa.”