Nước biển đen như mực bị chiếu sáng, ánh cực quang năm màu đẹp tới kỳ ảo đang nhảy nhót trong nước biển màu xanh, giống như biến nước biển thành một sân khấu, những con cá đang di chuyển thành đàn bị chiếu lên nhiều màu sắc, khiến bọn nó cũng xinh đẹp hơn.
Hai người cùng nhau thưởng thức khung cảnh xinh đẹp dưới đáy biển.
Mộc Thần viết chữ lên hình chiếu của thiết bị đầu cuối: “Thích không?”
Mễ Hòa gật gật đầu, Mộc Thần ở dưới lớp trang phục bảo vệ cười rộ lên. Cậu ta vốn dĩ có tướng mạo vô cùng xuất sắc, khi còn nhỏ đã xinh đẹp giống như con gái, bây giờ lớn rồi, dung mạo lại trở nên vô cùng anh tuấn, mày rậm cong cong, đặc biệt là đôi mắt đen láy như mực kia, khiến người ta nhìn vào đã không tự giác bị hấp dẫn đi mất.
Dưới biển sâu yên tĩnh như vậy, cô và Mộc Thần dựa vào nhau, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc kỳ diệu tuyệt đẹp trên đỉnh đầu. Những đàn cá bị ánh đèn biến đổi hấp dẫn tới gần, vảy cá của chúng nó bị ánh đèn phản xạ lại, không ngừng chớp sáng trong nước biển.
Bây giờ khi cô và Mộc Thần đứng chung một chỗ, cậu ta đã cao hơn cô cả một cái đầu.
Mễ Hòa bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, Mộc Thần và cô cùng nhau cưỡi gà cưỡi chó, không biết từ lúc nào mà bọn họ đã cùng nhau trưởng thành.
Mộc Thần là người định hướng, tuy rằng ngoài miệng lúc nào cũng cười nhạo cô, nhưng người đối xử với cô tốt nhất vẫn luôn là anh Thần Thần.
Mộc Thần lấy ra một cái bút camera ba chiều, ấn một cái, sau đó lại chụp cho Mễ Hòa một tấm ảnh.
Tiếp theo cả hai người lại cùng nhau chụp chung một tấm ảnh. Mễ Hòa không yên tâm, vẫn dặn dò Mộc Thần mãi: “Phải chụp cằm em nhỏ một chút đấy.”
Mộc Thần rất muốn khuyên cô hết hy vọng, nhưng lý trí không cho cậu ta nói ra.
*
Mấy ngày sau, đậu nành lên men đã bắt đầu tỏa ra mùi vị, Mễ Hòa vô cùng vui mừng, cảm thấy sắp được ăn nước tương chính tông rồi, Mộc Thần ngược lại bịt mũi lại, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Nhưng cậu ta vẫn cùng Mễ Hòa lên mặt đất tiếp tục phơi nắng đậu nành, theo như lời Mễ Hòa nói thì: “Phơi nắng ăn mới ngon.”
Mộc Thần nhìn đậu nành mọc chân khuẩn màu vàng lục, nghĩ thầm con đường biến dị thực vật Mễ Hòa càng đi càng xa, tí nữa về nhà cậu ta phải xem thử xem thuốc khắc chế trong nhà còn nhiều hay ít.
Mễ Hòa cúi đầu lật tới lật lui men đậu nành, Mộc Thần nhìn bộ dáng nghiêm túc đeo khẩu trang của cô, đột nhiên hỏi: “Em nghĩ tới tương lai chưa?”
Mễ Hòa không ngẩng đầu lên, hỏi: “Tương lai sao?”
“Ừ, vào đại học, tốt nghiệp, rồi sao đó sẽ làm công việc gì, kiểu thế.”
Mễ Hòa nói: “Em chưa nghĩ tới, em chỉ cầu có thể thuận lợi thi đại học thôi.”
Tay cô dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Mộc Thần: “Em biết anh muốn thi Trường quân đội Alex.”
Mộc Thần nói: “Đúng vậy, từ sau khi quyết định anh chưa từng thay đổi mục tiêu này.”
Mễ Hòa cười tủm tỉm nói: “Anh Thần Thần vẫn luôn rất cố gắng, nhất định có thể được.”
Mộc Thần bỗng nhiên trở nên yên lặng.
Mễ Hòa cho rằng Mộc Thần đang xem tài liệu ở thiết bị đầu cuối của mình, nhưng mà khi cô ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện cậu ta vẫn luôn lẳng lặng nhìn cô, cứ nhìn mãi thôi.
Cô tưởng rằng trên mặt mình dính khuẩn của đậu nành lên men, hỏi cậu ta: “Làm sao thế?”
Mộc Thần lắc lắc đầu.
Mễ Hòa lại cúi đầu, tiếp tục làm đậu nành của cô.
Ánh mặt trời hôm nay rất tốt, gió nhẹ ấm áp, hoa anh túc xung quanh bọn họ nở ra màu đỏ thật lớn, được ánh mắt trời chiếu lên lại càng thêm diễm lệ. Mộc Thần ngồi xuống, dựa vào lá hoa anh túc, nhìn Mễ Hòa phơi đậu nành dưới ánh mặt trời.
Trong không khí còn có hương thơm của loài hoa không biết tên, con bướm lớn màu đỏ vỗ vỗ cánh dừng lại trên cánh hoa anh túc đỏ chót xinh đẹp, giống như biến thành một thể với cánh hoa.
Gió nhẹ thổi qua, bướm đỏ cũng theo hướng gió, cùng đung đưa với cánh hoa.
Cảnh tượng kia, cho dù sau này Mễ Hòa đi rất nhiều nơi, cũng vẫn luôn nhớ tới thời khắc yên tĩnh tốt đẹp này.
Lúc này, Mộc Thần nhẹ nhàng nói: “Anh phải đi.”
Mễ Hòa nghe không rõ hỏi: “Sao cơ?”
Mộc Thần lẳng lặng nói: “Anh phải rời khỏi Trái Đất, anh thi đậu cấp ba ở Mars, anh phải tới Mars học cấp ba.”
Tiêu bản đậu nành mà Mễ Hòa đang lật tới lật lui cứ như thế rơi xuống đất.
Bọn họ đều đã lớn rồi, cuối cùng cũng sẽ có ngày phải chia xa.
Chỉ là không nghĩ tới ngày này lại tới sớm như thế.