Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 87 - Chương 87.

Chương 87. - Chương 87. -

Mễ Hoà chớp mắt, khom lưng nhặt cờ lê rơi trên mặt đất lên trước, sau đó mới ngẩng mặt lên, cười nói: “Anh Thần Thần giỏi thật, thi vào cấp ba ở Mars rất khó.”

Tay Mộc Thần che khuôn mặt tươi cười của Mễ Hoà, nói một câu: “Cười xấu quá.” Cậu ta còn nói: “Không muốn cười thì đừng cười nữa, Mễ Hoà ngu ngốc.”

Mễ Hoà đuổi theo sau Mộc Thần, nói: “Chẳng lẽ còn muốn em nói mấy lời như “anh Thần Thần đừng đi“ sao? Lẽ nào em nói thì anh sẽ không đi nữa?”

Mộc Thần nói: “Em không nói thì sao biết được quyết định của anh?”

Mễ Hoà nói: “Vậy em nói, anh Thần Thần, anh đừng đi.” Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.

Mộc Thần nói: “Anh vẫn sẽ đi.”

Mễ Hoà giang tay ra: “Đúng vậy, em biết chắc chắn anh sẽ đi về phía mục tiêu của mình. Từ nhỏ đến lớn, anh là người luôn cố gắng tiến về phía trước.”

Mộc Thần nói: “Thi đỗ trường Đại học quân đội Alex luôn là mục tiêu của anh.”

Mễ Hoà tiếp lời: “Vì vậy, anh Thần Thần thật sự là một người rất giỏi.”

Mễ Hoà nói: “Em nghĩ, chung quy em vẫn phải chịu thua về gen. Trên phương diện học tập, mười người như em cũng không bằng được một mình anh, vậy nên, em nghĩ, trong tương lai sự phát triển của em về phương diện này là có hạn.”

Mộc Thần nói: “Nhưng mà con người không chỉ có một mục tiêu.”

Mễ Hoà nói: “Vì vậy ước mơ của em là sau này lái phi thuyền đi ngao du vũ trụ, nhìn thấy phong cảnh đẹp thì dừng lại ngắm cảnh, ăn đồ ăn ngon, thậm chí là làm đồ ăn ngon cho những người thích ăn đồ ăn ngon. Sau đó mọi người đều vui vẻ, cứ sống vui vẻ như thế mãi.”

Mộc Thần nghe vậy, nói: “Vui vẻ hạnh phúc…”

“Cái này rất phù hợp với phong cách của em.”

Mễ Hoà nói tiếp: “Em như vậy coi như là đã rõ ràng trình độ của mình, vậy nên em rất tự mình biết mình đó.”

Mộc Thần không nhịn được mỉa mai cô: “Em như vậy gọi là không có chí lớn.”

Mễ Hoà lẩm bẩm: “Thế giới này toàn là người định hướng có chỉ số thông minh siêu cao như anh, em chỉ là người bình thường, như này đã rất cố gắng rồi. Nhưng anh thấy đó, em có cố gắng đi nữa thì thành tích môn vật lý và thành tích tiếng Alex của em tối đa cũng chỉ hơn tám mươi điểm, mà anh thi được một trăm điểm một cách dễ dàng.”

“Tuy rằng em chưa bao giờ cho rằng sinh ra là người bình thường có gì không tốt, nhưng em phải nhận thức được vấn đề của mình. Có một số chuyện có thể vượt qua bằng ý chí và cố gắng, nhưng có một số chuyện thì không thể.”

Mễ Hoà còn nói: “Ví dụ như anh thi vào trường cấp ba dành cho người định hướng, đó là trường mà người bình thường như em có cố gắng nhiều hơn nữa cũng không thể thi vào. Đây là chuyện không thể chỉ dựa vào nỗ lực và ý chí là có thể thay đổi được.”

Mộc Thần thấy khi nói cô vẫn nở nụ cười, cậu ta muốn nói gì đó để an ủi cô, nhưng cuối cùng lời cậu ta nói là: “Anh chờ em ở đại học.”

Mễ Hoà nói: “Đừng an ủi em nữa, tuy rằng trường Đại học quân đội Alex tuyển sinh khắp Đế Quốc, nhưng đó cũng là thế giới của người định hướng, thậm chí những người không phải người định hướng cho dù ưu tú cũng không thi vào được.“

Hai người bỗng trầm lặng, Mộc Thần bất thình lình nói một câu: “Mễ Hoà mà anh quen không phải người có tính cách chịu thua như vậy, cho dù là khi còn bé, lúc em trồng lúa nước hay là bây giờ em đi trồng đậu tương. tuổi này của chúng ta, có thể trồng đậu tương trong vòng hai năm chỉ để ủ một bình nước tương để ăn, cả vũ trụ chỉ có một mình em thôi. Vì vậy, khi học tập em cũng phải có tinh thần như khi em trồng đậu tương ấy.“

Mễ Hoà nghe vậy, cảm động nói một câu: “Đáng tiếc anh đi rồi không còn được ăn nước tương em ủ nữa.“

Mộc Thần: Rốt cuộc cô có nghe được điểm quan trọng không vậy...

Mễ Hoà còn nói: “Không sao, đến lúc đó em gửi một bình qua bưu điện cho anh là được.”

Mộc Thần muốn nói: Ai muốn ăn thứ được làm từ đậu tương lên mốc đó chứ?

Sau đó, Mễ Hoà lôi kéo Mộc Thần đi khắp bề mặt Trái Đất và trong biển để có những kỷ niệm. Ví dụ như bắt loại bạch tuộc khổng lồ để nấu ăn, bởi vì bạch tuộc quá to nên cô cắt xúc tu thành từng lát nhỏ.

Sau đó cô nấu giá đỗ tương trong nồi cho ra nước để làm canh rồi cuối cùng bỏ cà rốt, ớt, hoa tiêu vào nấu chung. Khi sôi rồi thì bỏ bạch tuộc cắt lát vào, bạch tuộc chỉ cần nấu một chút xíu thôi thì đã được nấu chín. Cô vớt ra, chấm với bơ lạc đã pha vừa miệng. Tuy rằng hương vị kém tương vừng, nhưng ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, khi vừng đã tuyệt chủng, đến bát bơ lạc này cô cũng phải nhờ Mộc Thần xay ra, nên Mễ Hoà không dám yêu cầu quá nhiều.

Lát bạch tuộc chấm bơ lạc này thật sự là quá ngon, lát thịt được Mễ Hoà thái mỏng, bỏ vào trong nồi canh mấy giây đã chín. Khi đó lát bạch tuộc còn có mùi tươi ngon của canh giá đậu tương, hương vị bạch tuộc dẻo dai hòa với đậu phộng.

Bình Luận (0)
Comment