Mễ Hoà ăn một miếng, cảm động đến mức rất muốn khóc, đã rất lâu rồi cô không được ăn món lẩu ngon như vậy.
Mộc Thần cũng đang cúi đầu ăn liên tục, dùng hành động để nói lên sự yêu thích của cậu ta với món ăn này.
Trung tá Dương về nhà lúc khuya cũng được hưởng thụ món ăn này, anh ấy ăn đến mức mặt đỏ lừ lừ, khen ngợi: “Mật Đường nhà ta thật có thiên phú, không chỉ học giỏi mà năng lực làm việc cũng vô cùng tốt, cha rất tự hào về con.“
Mễ Hoà cảm thấy: Trung tá Dương là người cha tốt nhất trên thế giới. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh cô luôn có con nhà người ta xuất sắc như Mộc Thần để so sánh, cô không bằng người ta ở tất cả mọi mặt nhưng vẫn được cha khen giỏi, tuy rằng hơi ngượng ngùng nhưng vẫn làm cô rất vui vẻ.
Hình như cho dù cô một tuổi hay cô mười bốn tuổi, cha vẫn mãi cưng chiều cô như thế.
May mà có Doro và Hannah ở bên cạnh trông nom cô, nếu không chẳng phải cô sẽ trở thành đầu gấu ở căn cứ rồi sao?
Mễ Hoà tự nhận mình không phải đầu gấu ở căn cứ, khi còn bé đã cưỡi gà hai đầu chạy lộc cộc khắp căn cứ, lúc ấy cô trở thành mối nguy hại lớn nhất đối với tổ nghiên cứu khoa học của căn cứ rồi.
Bởi vì được ăn một nồi lẩu nấu ngon như thế, mọi người cũng không nghi ngờ gì chuyện cô mới mười bốn tuổi đã nấu được những món như vậy. Mễ Hoà càng yên tâm hơn, lớn mật buông thả cho tay chân mình. Ngày hôm sau cô lập tức dùng bạch tuộc dư lại để gói một đống sủi cảo. Lúc này Mễ Hoà đã thông minh hơn rồi, sau khi trộn đều nhân thịt xong thì trực tiếp ra lệnh cho người máy, yêu cầu người máy giúp cô gói sủi cảo.
Cuối cùng người máy gói hai phần ba chỗ sủi cảo, cho dù tốc độ tay của Mễ Hoà có nhanh thế nào thì cũng chỉ gói được một phần ba.
Một lần nữa, Mễ Hoà lại cảm thấy con người bình thường sống sót ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn quả thật không dễ dàng gì. Công việc cao cấp nhất bị người định hướng thông minh xinh đẹp chiếm cứ, phần lớn bọn họ sẽ làm ở những vị trí cao nhất trong ngành sản xuất. Các tầng lớp ở dưới hơn thì bị người máy dùng để thay thế sức lao động chiếm cứ, phần lớn các người máy làm việc tốt hơn người bình thường nhiều lắm.
Như vậy những con người bình thường như bọn họ rốt cuộc có thể làm được cái gì đây?
Mễ Hoà nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái gì cả.
Buổi tối, mọi người lại cùng nhau ăn một bữa sủi cảo bạch tuộc, ngài Thượng tá còn nói: “Được ăn sủi cảo ngon như vậy, cho dù sau đó phải uống một đống thuốc khắc chế cũng đáng giá.”
Mễ Hoà rất muốn nói: Chú Thượng tá à, trong lúc mọi người đang vui vẻ ăn uống đừng nói cái gì mà thuốc khắc chế được không? Mất hứng lắm.
Thành viên hai gia đình phải mất tới hai ngày mới có thể ăn xong con bạch tuộc rất lớn này. Lúc này Mễ Hoà mới nhớ tới việc chụp ảnh con bạch tuộc biến dị khổng lồ đăng lên thiết bị đầu cuối của mình, cũng đăng luôn cả ảnh chụp ăn sủi cảo và nồi lẩu nữa.
Chỉ chốc lát sau đã có người bình luận. Mễ Hoà xem thử, người bình luận đầu tiên là anh Luke: “Thoạt nhìn nồi lẩu đó trông rất ngon nha.”
Chị họ Lita bình luận: “Con gái phải chú ý dáng người.”
Hannah bình luận: “Con phải nhớ uống thuốc khắc chế đó.”
Bác cả bình luận: “Cách ăn có hơi thô lỗ.”
Qua thật lâu, Mễ Hoà mới thấy anh Freddy bình luận: “Biến dị thú vị thật.”
Mễ Hoà thật sự không thể lý giải được bình luận của anh Freddy, chẳng lẽ con bạch tuộc biến dị khổng lồ như vậy trong mắt anh lại có dáng vẻ đáng yêu thú vị sao? Cô lại nghĩ đến số ít lần Freddy đăng gì đó trên thiết bị đầu cuối, bình thường đều chỉ có một mình anh Luke bình luận, lập tức cảm thấy anh Freddy quả thật là một ông hoàng tẻ nhạt.
Ăn xong bạch tuộc, Mễ Hoà lại dẫn Mộc Thần lên mặt đất đi tìm đồ ăn. Nhưng mà sau khi rời khỏi khu vực an toàn do Trung tá Dương thiết lập, rất nhiều động vật biến dị hung hãn trực tiếp đâm vào tàu ngầm bọt khí của bọn họ. Mễ Hoà hoảng sợ, suýt chút nữa đã ấn sai cái nút trên bàn điều khiển.
Sau đó vẫn là Mộc Thần bên cạnh kéo cô lại một phen rồi tiếp nhận bàn điều khiển, bình tĩnh mở phi thuyền ra. Cậu ta vừa tránh khỏi đàn muỗi biến dị khổng lồ kia, vừa nói với Mễ Hoà: “Em phải chăm chỉ luyện tập điều khiển tàu ngầm cho tốt, về sau khi anh không còn ở đây nữa, tự em cũng có thể mở được.”
Mễ Hoà nghe thấy cậu ta nói câu “về sau khi anh không còn ở đây nữa” thì cảm thấy vô cùng khổ sở. Từ lúc bốn tuổi cô đã bắt đầu lớn lên cùng với anh Thần Thần, hiện giờ cô mười bốn tuổi, vậy là bọn họ cũng đã quen biết mười năm. Bọn họ là người bạn duy nhất, cũng là quan trọng nhất với đối phương ở cái căn cứ Trái Đất cô độc này. Sau này Mộc Thần đi rồi, Mễ Hoà không biết mình sẽ cảm thấy cô độc đến mức nào.
Nhưng mà Mễ Hoà vẫn không nói cái gì cả, chỉ là sau khi nghe Mộc Thần nói xong thì gật gật đầu, lúc học điều khiển tàu ngầm với cậu ta thì càng thêm nghiêm túc hơn.