Sau đó bọn họ vớt được một con cá khổng lồ biến dị ở trong biển. Vảy và da của cá khổng lồ đều có màu xanh lam, trong miệng có hàm răng hai tầng sắc nhọn. Mễ Hoà cảm thấy con cá có ngoại hình đẹp như vậy có thể sẽ có độc, nhưng không đợi cô mở thiết bị đầu cuối ra điều tra, Mộc Thần đã nói một câu: “Loại cá này có thể ăn, da cá có màu xanh lam là bởi vì nó có chức năng ẩn thân dưới ánh sáng, tác động lên thị giác của sinh vật khác.”
Mễ Hoà nghe xong, cảm thấy loại cá này thật sự rất ngầu. Ngay sau đó, cô lại nghĩ tới áo tàng hình pixel mình từng dùng ở trên tinh cầu Lapra, bỗng nhiên muốn hỏi một câu, nếu như cô góp nhặt da của loại cá này lại thì có phải cũng có thể ẩn thân ở dưới ánh mặt trời đúng không?
Với câu hỏi ngốc nghếch này của Mễ Hoà, Mộc Thần chỉ biết trợn trắng mắt, đáp lại một câu: “Nếu như chúng thật sự có chức năng này thì loại cá này còn có thể chờ em đến bắt chúng sao? Chúng đã sớm bị săn bắt hết rồi.”
Mễ Hoà cảm thấy anh Thần Thần nói rất có đạo lý.
Ái chà, càng ngày cô càng không nỡ để anh Thần Thần rời đi, phải làm sao bây giờ?
Nhưng mà mọi người đều đã trưởng thành rồi, đều có giấc mộng mà bản thân muốn hoàn thành.
Mễ Hoà đột nhiên hỏi Mộc Thần: “Anh Thần Thần, sau khi anh tới Mars rồi thì sẽ quên em sao?”
Mộc Thần đáp lại cô bằng câu cửa miệng: “Mễ Hoà ngu ngốc.” Cậu ta lại hỏi ngược lại cô: “Em sẽ quên anh sao?”
Mễ Hoà lắc đầu: “Sao em có thể quên được anh chứ?” Cậu ta là người mà cô mở to mắt nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, cô có quên ai cũng sẽ không quên anh Thần Thần.
Mộc Thần nói: “Cho nên, anh có trí nhớ tốt hơn em rất nhiều thì sao có thể quên em được chứ?”
Mễ Hoà nghĩ nghĩ, đáp: “Nghe có vẻ cũng rất có lý đó.”
Sau đó Mễ Hoà tỉ mỉ chuẩn bị một bàn đồ ăn cho Mộc Thần, trình độ khiến cho người ta không thể nghi ngờ.
Cho dù như vậy, ở trong mắt của những người trong căn cứ, trình độ của Mễ Hoà cũng chỉ có thể dùng từ thiên phú để hình dung mà thôi. Khi ngài Thượng tá gắp một miếng gà dính đầy nước sốt màu đỏ cho vào trong miệng, cái vị chua cay nồng này kích thích anh ta, nhưng cũng khiến anh ta sặc đến mức gương mặt đỏ lên một chút. Anh ta muốn nhổ ra, nhưng lại ngại lễ nghi nên đành nuốt xuống bụng, sau khi ăn xong miếng này thì lập tức uống một ngụm nước to.
Ngài Thượng tá nghi ngờ vô cùng mãnh liệt rằng Mễ Hoà đã hái loạn thực vật biến dị kỳ quái gì đó trên mặt đất cho bọn họ ăn, thậm chí còn sờ soạng trong túi, lấy bình thuốc khắc chế đã chuẩn bị từ trước ra.
Vợ Thượng tá ở bên cạnh nhìn gương mặt anh ta căng đến đỏ bừng, cũng có hơi không dám chạm đũa. Chỉ có Mộc Thần gắp trước một miếng cá hầm ớt, có lẽ bởi vì lúc đi săn loại cá này gặp vô vàn khó khăn, Mộc Thần cảm thấy mình hẳn nên quý trọng thành quả lao động cho nên mới ăn một miếng này trước.
Lúc nấu món cá hầm ớt này, bởi vì không có chao và tỏi, cô chỉ có thể dùng hành tây cùng với nước tương đậu nành vừa mới lên men một chút để làm cốt, nhưng cốt của nước dùng vẫn là dùng mùi hương gốc của đậu giá, lại trộn lẫn với mùi hương của hương đậu, tuy rằng món cá hầm ớt này không được chính tông như dùng chao nấu của đời trước, nhưng mà hương vị cũng không tồi. Đặc điểm của cá hầm ớt là nóng và cay, nóng là thứ đầu tiên cảm nhận được, lúc mới ăn vào miệng sẽ cảm thấy nóng không chịu được, sau đó vị cay mới tiếp tục thổi quét qua khoang miệng của Mộc Thần.
Sau khi ăn một miếng, Mộc Thần không thể dừng được đôi đũa.
Trung tá Dương bên này đã sớm không ngừng gắp gà Cung Bảo trước mắt lên, cảm thấy thịt động vật tồn tại trên mặt đất mà anh ấy từng ăn đều không ngon như trong bàn đồ ăn này. Sao miếng đùi gà lại có thể dày như vậy, có thể mềm như vậy chứ?
Suy nghĩ tiếp theo của anh ấy là, Mật Đường nhà mình sao lại có tài như vậy chứ?
Cha càng không muốn gả con cho tên đàn ông thối nào cả, phải làm sao bây giờ?
Mễ Hoà thấy ngài Thượng tá bị sặc, lại rót thêm một ly nước nữa cho anh ta. Kết quả ngài Thượng tá sau khi giảm được vị cay ở trong miệng, có cảm giác giống như đã uống chất gây ảo giác vậy, ngược lại có chút nhớ đến cảm giác sặc và cay rát vừa rồi, lại gắp thêm một miếng nữa.
Lần này khi ngài Thượng tá ăn miếng cá ở trong miệng thì đột nhiên lại cảm thấy sao mà món đồ cay này lại có thể vừa thơm vừa mềm như vậy chứ? Sao đột nhiên nhấm nuốt một hồi, đầu lưỡi lại cảm thấy thoả mãn như thế chứ? Miệng anh ta không dừng được, không thể bỏ đôi đũa xuống được, phải làm sao bây giờ?