Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 90 - Chương 90.

Chương 90. - Chương 90. -

Vợ Thượng tá thấy ngài Thượng tá đã ăn, cô ta cũng bắt đầu ăn. Chẳng qua cô ta đã quen với những món cay nên không thất thố giống như ngài Thượng tá, chỉ sau vài miếng cô ta đã cảm thấy vô cùng yêu thích.

Cô ta hiếm khi khen người khác một câu, nhưng lần này cũng khen Mễ Hoà: “Tiểu Mễ thật sự rất có thiên phú đó.”

Mễ Hoà vẫn khiêm tốn nói: “Cháu học được từ người máy đó ạ.” May mắn là cô đã sớm cài đặt chế độ không được phản bác bất cứ lời nói nào của cô cho người máy, cho nên người máy ở bên cạnh cũng không nói thêm gì cả.

Trong bữa cơm này, Mộc Thần đã ăn rất nhiều cá hầm ớt. Khi bọn họ phải về nhà, Mộc Thần quay đầu nói với Mễ Hoà: “Hương vị này thật sự rất khó quên.”

Mễ Hoà cười: “Về sau nếu như anh có lỡ quên em thì cũng đừng quên hương vị đồ ăn em nấu đó.”

Mộc Thần xoa xoa đầu cô, nói: “Ngốc nghếch.”

Mấy ngày sau, Mộc Thần mua ba phiếu chuyển tiếp buổi biểu diễn phát sóng trực tiếp toàn vũ trụ của Maxey. Cái gọi là phiếu chuyển tiếp chính là bọn họ có thể thông qua thiết bị đầu cuối để vào kênh tổ chức buổi biểu diễn của Maxey.

Ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này, ngay cả đi đến thư viện và viện bảo tàng cũng đều có thể thông qua thực tế ảo để nhìn ngắm các niên đại đã qua, xem một buổi biểu diễn thực tế ảo cũng chỉ coi là có tâm hơn một chút, nhưng buổi biểu diễn lần này của Maxey lại có chút khác biệt.

Bởi vì từ lúc bắt đầu, buổi biểu diễn của Maxey đã tuyên bố đây là một buổi biểu diễn không có bất cứ thứ gì có thể sánh kịp được, những người mê ca nhạc đều có thể tiến hành tiếp xúc gần gũi với Maxey.

Mễ Hoà hiểu lời của Maxey nói là đang chỉ TV thực tế ảo có thể chạm được vào hình chiếu ở trong nhà. Nhưng mà cô ngẫm lại, loại TV thực tế ảo này cho dù có thể chạm được vào hình chiếu thì ngay khoảnh khắc chạm vào, hình ảnh cũng sẽ hoà thành một mảng, do đó nó chỉ có hiệu quả quan sát hình ảnh thôi.

Hiển nhiên kỹ thuật thực tế ảo này của Maxey là loại công nghệ cao mới nhất hiện tại. Loại kỹ thuật hình chiếu này này ngoại trừ việc có thể nhìn thấy hình ảnh, còn có thể cảm nhận được xúc cảm và độ ấm.

Nói ngắn gọn chính là có thể thông qua kỹ thuật hình chiếu thực tế ảo để sờ người này.

Cái này thật sự là tiến bộ lớn xếp hạng nhất của nền khoa học kỹ thuật hiện đại. Loại kỹ thuật thực tế ảo này lại là một cái kỹ thuật lớn có thể thay đổi thói quen sinh hoạt của mọi người.

Lúc này Mễ Hoà cũng không biết kỹ thuật này sẽ mang đến biến hoá cho sinh hoạt của cô trong tương lai, cô chỉ biết nhận lấy vé rồi vui vẻ chia sẻ với Doro. Sau khi Doro nhận được vé cũng vô cùng vui mừng, bởi vì trước đó ông ấy không cướp được vé vào cửa của buổi diễn này. Ngay đúng lúc ông ấy đang muốn tìm một học sinh trước kia để mua một vé, thì Mễ Hoà đã lập tức đưa tới.

Mễ Hoà còn nói: “Bác để cháu thử ôm cái poster kia một lúc xem sẽ xuất hiện cái gì, cháu sẽ tặng cái vé này cho bác. Hiện tại nó đã bị giới hạn số lượng ở toàn ngân hà rồi đấy, bác không mua được nữa đâu.”

Cuối cùng Doro với vẻ mặt luyến tiếc cũng chịu để Mễ Hoà ôm hình chiếu của Maxey. Mễ Hoà có cảm giác mình đang ôm lấy một cục không khí, sau đó Maxey lập tức bắt đầu ca hát…

Không giống với tưởng tượng của Mễ Hoà một chút nào cả.

Cái này rõ ràng phải nên là trước tiên tỏ tình, sau đó ôm, cuối cùng nên hôn một cái sao!

Sau khi Doro biết được ý tưởng này của Mễ Hoà thì khinh bỉ nói: “Đầu óc của con người các cháu thật là dơ bẩn.”

Mễ Hoà: Cháu chỉ là một người bình thường, sao đột nhiên lại được coi là đại biểu cho con người vậy.

Trong sự chờ mong của ba người, cuối cùng cũng đã tới ngày diễn ra buổi biểu diễn của Maxey. Vào buổi tối, bọn họ ngồi ngay ngắn ở trước ghế sô pha, cùng nhau chờ mong đặt tấm vé vào cửa lên trên thiết bị đầu cuối. Một tiếng “vèo” vang lên, hình chiếu toàn thân của Maxey xuất hiện ở trước mặt mỗi người.

Bởi vì mỗi người đều có vé chuyển tiếp, mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu trong mắt bản thân, sau đó khi bọn họ dùng hình chiếu để chạm vào Maxey, người khác cũng không nhìn được. Cái này thật sự giống như lúc trước Mễ Hoà nhìn thấy Hannah và ngài Collins cá nước thân mật vậy, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của hai người có chút hưởng thụ, cũng chẳng nhìn được hình chiếu của bọn họ.

Mễ Hoà cảm thấy Maxey ở trước mắt còn rõ ràng và chân thật hơn so với tấm poster của Doro nhiều lắm. Cô thấy mái tóc dài của Maxey giờ đã dài hơn trước, anh ấy mặc một chiếc áo choàng màu trắng. Nơi anh ấy đang đứng hình như có gió, gió không ngừng thổi lên chiếc áo choàng có kiểu dáng La Mã cổ đại của anh ấy. Mái tóc dài màu bạc của anh ấy bị gió thổi tung bay, trông thật sự giống như một vị thần bước ra từ trong thần thoại Hy Lạp cổ vậy.

Bình Luận (0)
Comment