Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 91 - Chương 91.

Chương 91. - Chương 91. -

Mễ Hoà hơi say một chút.

Ngay sau đó, Maxey bắt đầu ca hát.

Mễ Hoà lại không thể nghe hiểu được ngôn ngữ mà anh ấy đang dùng vậy, hình như là một loại ngôn ngữ ở quê nhà của Maxey. Mễ Hoà, người đã học tiếng Đế Quốc, tiếng Alex, tiếng Deutch, tiếng Latinh cổ thế mà không nghe hiểu được bất cứ câu nào, hơn nữa cô cũng không mang trang bị phiên dịch bên mình.

Nhưng mà dần dần, Mễ Hoà cảm giác bản thân mình hình như đã cảm nhận được cảm xúc của Maxey, trong lòng cô dần dần trào ra một cảm xúc bi thương. Mễ Hoà nhìn sang Doro và Mộc Thần ở bên cạnh, tay nhỏ hình nải chuối của Doro đã bắt đầu lau nước mắt, mười ngón tay liên tục lau nước mắt cũng không ngăn cản được nước mắt ông ấy đang không ngừng rơi xuống.

Mễ Hoà: …

Từ lúc phát hiện Doro vẫn đang theo đuổi thần tượng, cô đã không thể dùng lý trí để đối xử với bậc trưởng bối từ nhỏ đã luôn ở bên cạnh, cùng cô trưởng thành này nữa rồi.

So với Doro đã khóc đến mức liên tục gạt nước mắt, Mộc Thần biết khắc chế hơn nhiều. Vành mắt của cậu ta đã đỏ lên, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng mà không rơi nước mắt.

Mễ Hoà cảm thấy bản thân quả nhiên có tinh thần lực thấp, hay có phải là do chỉ số thông minh của cô thấp không nhỉ?

Doro và Mộc Thần đều cảm nhận được cảm xúc trong ca khúc của Maxey, bọn họ đều đã đắm chìm ở trong cảnh giới kỳ diệu tuyệt đẹp đó rồi, sao cô vẫn còn có thể nhàn nhã quan sát phản ứng của hai người bọn họ chứ?

Ngay sau đó, tiếng hát của Maxey dần dần nhỏ xuống, Mễ Hoà bỗng nhiên thấy hoảng hốt một chút. Tiếp theo, âm giọng hát nhàng của Maxey thật sự giống như thánh âm truyền xuống từ trên trời vậy. Từ hốt hoảng đến khi tiếng hát vang vọng ở bên tai, cả người Mễ Hoà giống như tiến vào bên trong một cảnh giới cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ hoà bình của ca khúc vậy.

Vào khoảnh khắc này, cô đã không rảnh để suy xét những thứ khác.

Sau đó Maxey lại tiếp tục hát một ca khúc về người xa quê, nước mắt của Mễ Hoà đã lã chã rơi xuống dưới đất. Doro còn có mười ngón tay giúp ông ấy lau nước mắt, Mễ Hoà thì không biết bị chạm vào dây thần kinh xúc động nào, mười ngón tay căn bản không đủ lau hết nước mắt đang rơi xuống của cô.

Sau khi buổi buổi diễn kết thúc, cô vẫn còn đang thút tha thút thít, khóc nức nở.

Khi Mộc Thần tới khuyên cô, cô ôm chặt lấy Mộc Thần.

“Anh Thần Thần, em không nỡ rời xa anh. Sau khi anh đi rồi, ai sẽ cùng em đi vào biển sâu bắt cá, đi lên mặt đất phơi nắng, ai sẽ cùng em học tập chứ. Thậm chí cho dù anh có xem thường em, em cũng không cảm thấy anh là kẻ đáng ghét đâu.”

Thân thể của Mộc Thần cứng đờ, cuối cùng cậu ta cũng vươn tay ra, ôm lấy Mễ Hoà, nói một câu rằng: “Con bé ngốc nghếch nhà em.”

Ảnh hưởng của giọng hát dần dần tan đi, nước mắt của Mễ Hoà cũng ngừng. Tuy rằng cô đã khóc đến mức nức nở, rồi thút tha thút thít, nhưng mà cảm giác tuyệt vời diệu kỳ khi vừa tiến vào trạng thái kia hình như vẫn còn dư vị tồn đọng ở trong thân thể, sao cô lại có cảm giác nó giống như khi cao trào sinh lý vậy nhỉ?

Giọng hát của một người không ngờ lại có thể có tác dụng lớn tới như thế!

Sau đó Mễ Hoà lại cảm thấy, bản thân mình cũng có thể cảm nhận được tiếng hát của Maxey, như vậy có phải cũng chứng minh được rằng chỉ số thông minh của cô cũng rất cao hay không?

Anh Thần Thần mới vừa bị cô ôm lấy cứ như vậy bị cô ném ra sau đầu.

Đột nhiên Mễ Hoà lại nhớ tới lúc mới ra khỏi cửa khi nãy, anh Thần Thần cũng từ trong nhà đi ra, vợ Thượng tá đi theo phía sau anh Thần Thần rồi hỏi cậu ta một câu: “Con có biết bình thường khi con người xin đứa con với Đế Quốc đều không thể xin được đối tượng ghép đôi là người định hướng không?”

Không biết như thế nào, Mễ Hoà lại nhớ tới Hannah. Lúc trước Hannah không lựa chọn Trung tá Dương có phải cũng do cô ấy và Trung tá Dương vốn đã là hai loại người khác nhau, vận mệnh đã chú định giữa người bình thường và người định hướng sẽ là một tấn bi kịch ư?

Sau khi buổi biểu diễn kia trôi qua không lâu, Mộc Thần phải lên phi thuyền rời đi.

Mễ Hoà đi theo phi thuyền đưa cậu ta tới trạm không gian Sao Thổ. Mễ Hoà nghĩ, mặc kệ như thế nào, cô vẫn muốn luôn mỉm cười đưa anh Thần Thần rời đi, không thể làm cậu ta thương tâm được.

Nhưng mà khi nhìn thấy bóng dáng Mộc Thần rời đi, cô vẫn xoay lưng đi rồi rơi nước mắt, cảm thấy bản thân quá không biết cố gắng, lại cảm thấy cái gọi là trưởng thành gì đó thật sự không hề tốt đẹp chút nào.

Cô khóc đến mức nước mắt rơi như mưa.

Sau đó, cô cảm nhận được phía sau có một cái ôm ấm áp phủ lên người mình. Sau đó, cô nghe giọng nói của Mộc Thần vang lên trên đỉnh đầu mình: “Mễ Hoà ngốc nghếch.”

Lúc này Mộc Thần mới thật sự rời đi.

Lần này Mễ Hoà thậm chí không dám nhìn cậu ta rời đi.

Sau khi Mộc Thần lên phi thuyền, vợ Thượng tá lại nói: “Con vẫn luôn là một đứa nhỏ có phương hướng, mẹ cũng không muốn nói nhiều. Tuy rằng người định hướng và người thường đều là con người, nhưng chung quy giữa hai bên vẫn có sự khác biệt. Tuy Đế Quốc không có mệnh lệnh rõ ràng cấm người định hướng kết hôn với người thường, nhưng trong lịch sử của Vương tộc Otto, có thành viên vương thất nào cưới người thường không? Nếu như không phải năm mươi năm trước công chúa Adam vì gả cho một con người bình thường mà từ bỏ vị trí công chúa, chúng ta thậm chí còn không biết quy định của Vương tộc chính là phải từ bỏ thân phận hoàng tộc nếu như muốn kết hôn với người thường.”

“Vương tộc còn như thế, huống chi là những người định hướng bình thường chứ?”

Sau khi phi thuyền rời đi, Mộc Thần nhìn trạm không gian Sao Thổ càng ngày càng nhỏ, chỉ đáp lại một câu: “Con biết rồi ạ.”

Bình Luận (0)
Comment