Từ sau khi Mộc Thần đi, Mễ Hòa cảm thấy cuộc sống như thiếu đi hơn nửa. Ban đầu làm việc gì cũng có Mộc Thần làm cùng, không cảm thấy cô đơn. Khi Mộc Thần vừa đi, cô bỗng cảm thấy rất trống vắng.
Mễ Hòa tự nói với mình rằng cô phải thích ứng, ở nơi năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này tuổi thọ của loài người đã trở nên dài như vậy rồi, hợp tan là chuyện thường tình, không có ai lại ở bên cạnh ai mãi mãi.
Tuy nói phải phấn chấn lại nhưng cô vẫn ủ rũ hơn trước đây rất nhiều, ngay cả khi Doro chủ động nói cho cô mượn tấm áp phích ba chiều Maxey ôm, Mễ Hòa vẫn không vui lên được.
Sau đó Mễ Hòa nghe ca khúc của Maxey, nhất là bài hát đã khiến cô khóc ở buổi biểu diễn. Khi đó Maxey hát bằng tiếng nói của quê hương anh ấy, dịch sang ngôn ngữ Đế Quốc có nghĩa là "Người quê hương", nội dung lời bài hát là nỗi nhớ bạn bè và người thân ở quê hương sau khi rời khỏi quê nhà, chờ mong đến ngày nào đó gặp lại.
Mễ Hòa nghe đi nghe lại mấy lần, rồi len lén khóc một trận.
Nhưng mà sau khi khóc xong, lần này cô cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi. Chắc là do thật sự đã trút hết nỗi buồn ra, cô bắt đầu chậm rãi khôi phục trạng thái, bắt đầu tiếp tục cuộc sống với nhịp điệu như những ngày trước đây, còn mang đậu tương lên men đến bề mặt Trái Đất phơi nắng.
Chỉ có điều, người mang đậu tương đi phơi nắng với cô không phải là chàng trai tóc đen đẹp trai đó nữa, mà là người máy bảo mẫu Kardashian vẫn luôn chăm sóc Mễ Hòa.
Mễ Hòa đã mười bốn tuổi rồi, dùng Kardashian nhiều năm như vậy, người máy nội trợ bình thường đã sớm được nâng cấp chương trình lên. Nhưng sau khi nâng cấp Kardashian sẽ bị xóa sạch dữ liệu trước đây, Mễ Hòa không thích như vậy, vì vậy bây giờ phản ứng của Kardashian chưa thăng cấp hơi chậm.
Mễ Hòa cảm thấy điều này giống như việc dùng điện thoại lâu rồi, tuy hơi giật và chậm, nhưng nó có tất cả những thứ cô cần, cũng quen tay hơn.
Trung tá Dương bỗng phát hiện ra con gái cưng của mình ngoài việc chơi với bạn là Mộc Thần thì chỉ có thể chơi với người máy. Trung tá Dương cảm thấy mình nên sinh thêm một em trai hoặc em gái cho Mễ Hòa, như vậy thì sẽ có người chơi với cô.
Nhưng Trung tá Dương còn chưa kịp xin sinh con với Đế Quốc, bên Hannah đã có tin vui.
Hannah và ngài Collins đã kết hôn hơn hai năm rồi, tình cảm vô cùng tốt. Hai người luôn muốn nuôi dưỡng một đứa bé nhưng vẫn chưa thành công. Mễ Hòa nghe chị họ Lita nói khi không có ai rằng hình như hai người bọn họ đã mất hai phôi thai rồi. Mễ Hòa nhớ tới có một khoảng thời gian tâm trạng của Hannah không tốt lắm, chắc có lẽ chính là lúc đó.
Lần này Hannah chính miệng nói với cô: "Là một đứa bé trai, đã bốn tháng rồi, em bé rất khỏe mạnh."
Mễ Hòa cũng rất vui vì mình sắp có một em trai rồi.
Lại nghĩ tới khi cô còn nhỏ, cô từng nhìn thấy các em trai phôi thai đang lớn lên trong phòng thí nghiệm của Hannah. Cô còn từng rất mong đợi hát cho em trai nghe, kết quả những phôi thai đó vẫn hỏng. Cô cảm thấy Hannah có được đứa bé này không dễ dàng chút nào.
Sau đó Mễ Hòa mới biết được hoá ra lần này Hannah có thể thành công là vì đứa bé đã ở trong bụng Hannah trải qua ba tháng đầu nguy hiểm nhất, sau đó mới chuyển vào trong máy móc mang thai.
Mễ Hòa nghe vậy, vẫn cảm thấy mặc dù khoa học kỹ thuật đã phát triển năm trăm năm, nhưng vẫn còn một vài chuyện mà khoa học kỹ thuật không thể giải thích được.
Một tháng lại qua đi, cuối cùng nước tương của Mễ Hòa đã lên men được rồi. Sau khi lọc, cô nấu với đường và muối vàng Lapra một lần, cuối cùng có được năm sáu chai nước tương.
Đêm đó Mễ Hòa bèn làm một bữa cơm chiên nước tương cho cô và Trung tá Dương, trứng gà vàng ươm được khuấy lên sau đó rang với cơm tẻ, hương vị dầu lạc và cơm tẻ, trứng gà hòa vào nhau lan ra khắp phòng.
Cuối cùng rưới một chút nước tương vào xào cùng, để trứng gà và cơm tẻ dính màu nước tương đều đều. Vì là nước tương tự làm nên màu sắc không đậm lắm, nhưng mùi vị rất tươi ngon.
Sau khi đĩa cơm chiên nước tương được bày lên mâm, Trung tá Dương cảm động đến mức ăn hai đĩa lớn. Mễ Hòa còn rang thêm một đĩa nữa, Trung tá Dương mới vuốt bụng kêu ăn no rồi.
Trung tá Dương khen Mễ Hòa: "Mật Đường thật sự có tài năng về đồ ăn, giỏi lắm. Cha cảm thấy cơm con nấu quá ngon, còn ngon hơn cả cơm người máy làm nữa."
Mễ Hòa nói: "Vậy nên, ước mơ của con là sau này sẽ mở một tiệm cơm nhỏ, để mọi người ăn đến vui vẻ luôn."