Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 119

Chương 119: Ba giấc mộng 6


Cầu đá trắng tuy rằng đã cũ nhưng kết cấu chính vẫn còn nên khá chắc chắn. Đi ở trên cầu, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy ở giữa cây cầu có những hoa văn mờ mờ kì quái.


Thường Tiểu Bạch vốn đang vui vẻ xách váy đi theo Trình Tiểu Hoa lên cầu, nhưng lúc cô bé nhìn thấy những hoa văn kia thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi, giống như có cái gì đó đè trên ngực, rất khó chịu, nhưng cô bé không rõ sự khó chịu này từ đâu mà có nữa. Lòng cầu rất hẹp, mỗi lần chỉ có một người có thể đi qua. Thường Tiểu Bạch đứng lại không đi nữa thì người phía sau cũng không đi được.


Tôn Danh Dương ở phía sau thúc giục: “Cô mau đi đi chứ! Có phải váy lại rơi, đi không được? Tôi nói này, sao cô không thay cái váy đó đi?”


Thường Tiểu Bạch quay đầu lại, trong mắt lóe ra tia nguy hiểm. Tôn Danh Dương giật mình, phẫn nộ nói: “Trẻ con thì không nên hung dữ như vậy, cẩn thận không sau không gả đi được đâu đấy.”


“Anh vẫn nên lo cho mình đi, mãi mà không tìm được bạn gái. Hừ!” Thường Tiểu Bạch làm mặt quỷ với gã, sau đó xách váy chạy vội qua sông.


Tôn Danh Dương bị cô bé chọc: “Đứa nhóc hung dữ này thật không đáng yêu chút nào mà!”


Gã quay đầu cười hì hì với hai cô gái đang đi phía sau: “Cầu này khó đi, có muốn tôi cõng hai người qua sông không?”


Hai nữ sinh đồng loạt lắc đầu


“Không cần đâu, đêm qua chúng tôi đã nghỉ ngơi đủ, thể lực cũng khôi phục kha khá rồi.”


“Cầu này dù có khó đi thì vẫn dễ hơn đường núi rất nhiều.”


Ở cuối là Sơn Miêu và Trăn tinh. Trăn tinh không dám nói nhiều, Sơn Miêu lớn tiếng nói: “Lão Tôn, anh nhìn trúng hai cô nương này sao? Nhưng anh theo đuổi cả hai người cùng lúc thì không tốt đâu? Thời buổi này không ai thích chuyện một chân hai thuyền, một tay bắt hai con cá đâu.”


Mặt già của Tôn Danh Dương đỏ lên: “Đi mau đi, nói linh ta linh tinh cái gì!”


Sau khi đi qua cây cầu đá trắng, dưới sự dẫn đường của trăn tinh, mọi người lại đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại trước một vách núi.


Vách núi dựng đứng, nhìn từ xa giống như bị một cây búa bổ thẳng xuống, nó gần như vuông góc với mặt đất. Một thảm thực vật không biết tên bao trùm bên trên, vô cùng xanh tốt, thêm phần sinh khí cho nó.


Tôn Danh Dương nhìn trái nhìn phải: “Chỗ này cái gì cũng không có mà? Bảo vật ở đâu?”


Trăn tinh trườn tới phía sau vách núi, dùng cái đầu trăn to của mình thăm dò vài cái: “Ở đây có một cửa động, có thể đi vào được!”


Quả thật là sau khi vén chỗ dây mây rủ xuống lên thì thấy có một cái cửa động rất lớn. Bên trong tối đen như mực, sâu không thấy đáy.


Trăn tinh nói: “Trước kia cửa động bị chắn lại. Sau cơn động đất thì phiến đá chắn cửa bị vỡ, cửa động mới lộ ra.”


Trong động rất sâu, uốn lượn không biết dẫn đến đâu. Cảnh Thù dùng lửa U Minh thắp sáng, nên có thể nhìn thấy trên vách tường có rất nhiều dấu vết dùng dao, rìu tạo thành, mặt đất được sửa vô cùng bằng phẳng, đi trên đó không hề phí sức lực.


Đi dọc xuống theo cửa động, càng xuống thấp không khí càng loãng. Nhưng bốn phía cực kì khô ráo, cho dù giờ đã đi đến chỗ rất sâu dưới lòng động thì cũng không thấy ẩm ướt.


Ước chừng đi hơn nửa tiếng thì thấy một nhà đá rất rộng, diện tích khoảng mấy trăm thước vuông. Đỉnh trần rất cao, hình bán nguyệt. Bên trong có cột đá, trên trụ điêu khắc đồ đằng, nhìn qua tưởng con gà nhưng lại không phải gà, giống phượng nhưng lại không phải phượng.


Quy Dao vừa thấy hoa văn thì nói: “Tôi đã thấy hoa văn này trong mơ, nó giống với hoa văn trên khóa!”


Chu Tiêu chỉ đằng trước, kêu lên kinh ngạc: “Quan tài đá!”


Cảnh Thù đã sống rất lâu, kiến thức cũng nhiều, nhìn chăm chú là nhận ra ngay: “Hoa văn trên cột đá là chim Trọng Minh*. Thần thú thượng cổ, đã sớm tuyệt diệt ở Nhân gian. Có điều thời cổ đại có một bộ tộc coi chim Trọng Minh là thần thủ hộ. Có quan tài đá, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một huyệt mộ.”


*Chim Trọng Minh (Chim Trùng Minh) là một thần điểu trong thần thoại Trung Quốc. Bề ngoài giống gà, tiếng hót thanh như Phượng, hai mắt có đồng tử. Sức lực rất lớn, cỏ thể truy đuổi mãnh thú. Nó tượng trưng cho ánh sáng, lại có năng lực giải trừ tai ương, tà ác mà các mãnh thú yêu vật đem đến. Trong phong tục dân gian của người Hán, tranh dán trên song cửa có hình con gà, thực ra là chim Trọng Minh.


Có hai quan tài đá, một to một nhỏ, đặt song song với nhau. Cái to hơn nhìn có vẻ bình thường, còn cái nhỏ hơn bị dây xích trói chặt, trên xích sắt còn có một cái khóa cổ hình vuông, trên khóa cũng khắc hoa văn chim Trọng Minh.


Quy Dao, Chu Tiêu cùng nói: “Khóa! Khóa trong mơ!”


Trăn tinh nhanh chóng trườn đến bên cạnh hai quan tài đá, giống như muốn chiếm công lao mà nói: “Mấy người nhìn xem, tôi không lừa mấy người chứ? Ở đây thật sự có rất nhiều bảo vật đấy! Còn bên trong quan tài đá này nữa, nhất định là có bảo vật!”


Quả thật xung quanh quan tài chất đầy đồ đạc, chai lọ, địa bát đều là vàng ròng, tùy tiện lấy một cái cũng có giá rất cao. Ngoài ra còn có rất nhiều ngọc trai, đá quý. Rất rõ ràng đây là đồ bồi táng.


Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương, Sơn Miêu, Thường Tiểu Bạch, Chu Tiêu và Quy Dao đều nhìn chằm chằm vào những món đồ đó. Ngoài Cảnh Thù, tất cả đều nhào đến, cầm món này, sờ món kia, vô cùng hưng phấn. Thấy tiền tài, lợi ích thì mờ mắt vốn là bản tính của con người. Cho dù là ma quỷ, yêu tinh thì cũng khó tránh khỏi cám dỗ tiền tài.


Sơn Miêu chọn một sợi dây chuyền ngọc trai, vui rạo rực nói: “Tặng Manh Manh cái này, chắc em ấy sẽ rất vui mừng!”


Thường Tiểu Bạch cầm lấy một sợi dây chuyền khảm ruby, cảm thấy nó rất quen mắt nhưng lại nghĩ không ra đã thấy ở đâu.


Tôn Danh Dương nhấc hai cái bình vàng lớn nhất lên: “Mấy thứ này mà đem ra ngoài được, chúng ta sẽ giàu to đấy! Ha ha…”


Trình Tiểu Hoa sờ những bảo vật đến mức có chút đui mù, bất quá cô làm người bình thường khá lâu, vẫn có ý thức pháp luật, nên nói: “Cái này đều là đồ cổ nhỉ? Nếu đem ra ngoài mà bị phát hiện, chúng ta sẽ bị coi là trộm mộ. Tội trộm mộ cũng không nhẹ đâu.”


Tôn Danh Dương nói: “Cô ngốc à? Không gọi người đến thì không phải là đầu cơ trục lợi thành công sao?”


Cảnh Thù bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Bỏ hết xuống!”


Tôn Danh Dương nói: “Sao thế? Điện hạ, chẳng lẽ ngài muốn giữ cho mình Tiểu Hoa sao? Tiểu Hoa cũng không dùng được nhiều như vậy, chúng ta nên chia nhau chứ!”


Cảnh Thù nói: “Không biết rõ chủ nhân của những món đồ này là ai, có phải nó từng bị hạ chú hay không mà cũng dám cầm? Nhất là con mèo ngốc nhà ngươi, đưa cho Manh Manh? Hừ, còn ngại Manh Manh gặp ít tai họa hả?”


Sơn Miêu nghe vậy thì vội vội vàng vàng ném sợi dây chuyền trên tay đi: “Gọi ma quỷ tới? Tôi không thèm nữa.”


Khi nói chuyện, ai cũng không chú ý tới trong ánh mắt trăn tinh thoáng qua một tia giảo hoạt, nó nhân lúc mọi người không chú ý, há to miệng cắn đứt cái khóa có khắc hình chim Trọng Minh kia.


Cảnh Thù gấp gáp kêu lên: “Không được động vào!”


Nhưng mà khóa đã bị tháo ra, trăn tinh cũng trườn về, vạn phần cẩn thận nói: “Tôi thấy bảo vật quanh quan tài đá đã rất có giá trị, nhất định đồ bên trong càng có giá hơn, bằng không cũng sẽ không bị khóa chặt lại như vậy?”


Cảnh Thù nói: “Hừ, khóa kia là vật dùng để trấn tà, bản quân không tin ngươi không biết. Lúc trước ngươi không dám động vào những thứ kia cũng là vì sợ gặp phải phiền phức. Hôm nay, sợ là muốn mượn tay chúng ta giúp ngươi trừ bỏ thứ kia? Một con yêu tinh nho nhỏ mà dám ở trước mặt bản quân bày mưu tính kế à?”


Kỳ thực, ban đầu trăn tinh muốn dẫn bọn họ đến tìm kho báu, ngoài trừ vì muốn giữ mạng còn vì nó biết bên trong kho báu có thứ không dễ chọc, miễn cho quấy nhiễu thứ gì. Mắt thấy bản thân mình sắp tu thành hình người mà thứ trong kho báu lại không được lấy đi, trong lòng có chút không cam tâm. Vì thế, sau khi biết được thủ đoạn của nhóm Cảnh Thù, ngay lập tức nghĩ muốn mượn tay họ, phá vỡ quan tài, nhìn xem bên trong đó rốt cuộc đang chứa thứ gì.


Nếu như thực sự có vấn đề, nó sẽ chạy trước tiên. Nếu như thứ bên trong bị trấn áp, nó cũng không mất gì, chưa biết chừng còn được hưởng ké.


Lúc đầu Cảnh Thù không thèm để mắt đến con trăn tinh nho nhỏ này nên nhất thời có chút sơ sẩy. Đợi đến lúc trăn tinh làm hỏng khóa rồi, mới nhận ra động cơ của nó.


“Ngươi đừng vội mừng. Nếu có gì nguy hiểm, bản quân hứa với ngươi, ngươi là tên đầu tiên không thoát được!” Thực ra cho dù là tai họa gì thì với năng lực của Cảnh Thù cũng không đáng bận tâm. Nhưng hắn không vui vì bị một con trăn tinh nho nhỏ lợi dụng.


Thường Tiểu Bạch nghe thấy lời Cảnh Thù nói, không khỏi tò mò, lặng lẽ hỏi Sơn Miêu: “Hắn luôn tự xưng bản quân, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”


Cảnh Thù rất ít khi mở miệng nói chuyện lúc có đám Thường Tiểu Bạch, cũng không tự xưng “bản quân”. Mà bọn Tôn Danh Dương cũng không rảnh đi vạch trần thân phận của Cảnh Thù nên Thường Tiểu Bạch không hiểu gì về Cảnh Thù cả. Lúc này nghe được hắn luôn miệng xưng “bản quân”, khó trách khỏi dậy lên lòng hiếu kỳ.


Nhưng mà Sơn Miêu còn chưa kịp đáp lời, thì quan tài đá nhỏ kia đã hơi rung chuyển. Rung chuyển không lớn, nhưng ở đây phần lớn không phải người thường, tất nhiên sẽ không bot lọt cái động tĩnh nhỏ này, tất cả mọi người theo bản năng lùi về sau mấy bước.


Chính lúc này, một điệu hát vang lên:


“Trong mơ hoa cỏ đầy vườn


Hoa nở cỏ tốt, tất cả đều thành hoang vu


La la la, la la la…”


Cùng lúc với tiếng hát vang lên, còn có tiếng “kẹttttttt” vang lên, nắp quan tài đá chầm chậm di chuyển, sau đó là một bàn tay nhỏ trắng trẻo chậm rãi vươn ra từ trong quan tày, sau đó là cánh tay trắng tuyết, tay áo màu đỏ thẫm, mà tiếng hát vẫn còn tiếp tục: 


“…


Khu vườn hoang vu tịch mình, bé con, bé con đừng khóc


Mẹ ở trên trời dõi theo con


La la la, la la la…”


Giọng hát hay như vậy nhưng cũng đầy ưu thương, người nghe thấy nhịn không được mà rơi lệ.


Vì thế, Quy Dao, Chu Tiêu và con trăn tinh kia đều nức nức nở nở. Tiếng khóc phụ họa cho giọng hát tuyệt vọng kia, càng có vẻ thê lương.


Trình Tiểu Hoa, Thường Tiểu Bạch, Tôn Danh Dương, Sơn Miêu phát hiện ra chỗ không thích hợp, đều vận hành linh lực ngăn chặn thính giác của mình, tránh bị ảnh hưởng đến thần kinh.


Cảnh Thù tất nhiên sẽ không bị loại pháp thuật này ảnh hưởng, không cả thèm che chắn thính giác. Nhưng hắn bắn ra hai luồng linh lực đến đầu hai nữ sinh đang khóc thút thít kia. Hai nữ sinh mờ mịt liếc nhau, nghi hoặc không thôi. Vì sao vừa nãy trong lòng lại bi thương như vậy? Hình như là bị tiếng hát đẩy vào một hoàn cảnh tuyệt vọng.


Trình Tiểu Hoa giải thích: “Tiếng hát này có mị thuật, có thể làm nhiễu loạn tâm thần, các cô mau bịt tai lại để tránh bị ảnh hưởng.”


Con trăn tinh vừa khóc vừa kêu: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi không khống chế được bản thân, rất muốn khóc, phải làm sao đây? Cứu tôi với! Hu hu hu…”


Cảnh Thù làm như không nghe thấy, bàn tay nhấc lên, chỉ một chưởng đã hoàn toàn mở tung nắp quan tài ra.

Bình Luận (0)
Comment