Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 120

Chương 120: Ba giấc mộng 7


Tiếng hát im bặt, một thân hình nho nhỏ ngồi dậy từ trong quan tài. Người đó mặc quần áo màu đỏ rực như ngọn lửa, tóc như tơ rủ xuống che hết hơn phân nửa khuôn mặt.


Trình Tiểu Hoa hỏi: “Cô là ai?”


“Ta là ai?” Người trong quan tài chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc dài cũng theo đó mà tản sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Người nào nhìn thấy khuôn mặt này cũng đều kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Thường Tiểu Bạch.


Nét mặt của Thường Tiểu Bạch cũng đầy vẻ kinh hãi, sau khi hoàn hồn thì hai tay chống nạnh, lớn tiếng quát hỏi: “Ngươi sao lại giống ta như vậy? Rốt cuộc ngươi là ai?”


Người trong quan tài chậm rãi đứng lên, không phải chỉ mỗi khuôn mặt là giống Thường Tiểu Bạch mà ngay cả vóc người cũng giống hệt. Điều duy nhất không giống chính là phục sức của cô ta.


Phục sức của cô ta cực kì hoa lệ, y phục trên người không biết có bao nhiêu tầng bao nhiêu lớp, được may từ loại vải cực kì sang quý. Trên cổ, trên tay, trên đầu đều có trang sức bằng vàng ròng. Chỉ có khuôn mặt là nhợt nhạt một cách kì lạ. Mắt vừa to vừa sáng, đôi mắt lạnh lẽo mang theo lệ khí nhìn một lượt những người đang có mặt ở đây, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thường Tiểu Bạch, giọng điệu lạnh nhạt: “Sao các ngươi lại xông vào đây? Tại sao muốn quấy nhiễu giấc mơ đẹp của ta?”


Thường Tiểu Bạch cố gắng đè nén nỗi bất an và sợ hãi khổng lồ trong cơ thể. Rõ ràng bản thân đã gặp rất nhiều người, ngay cả ma quỷ nghìn năm đạo hạnh cũng đã gặp nhưng không hiểu sao, trong tiềm thức lại chỉ sợ đứa bé gái vừa bước ra từ trong quan tài kia. Cô bé sợ hãi, nên đã tiên hạ thủ vi cường, lấy ra Xích Khóa Hồn ném về phía đứa bé kì quái kia.


Đứa bé trong quan tài nhẹ nhàng bay lên, tránh thoát được, nhưng quan tài đá thì bị va chạm làm nổ tung, vỡ thành nhiều mảnh.


“Ngươi dám cả gan phá hủy giường của ta!” Sắc mặt của nữ hài trầm xuống, lệ khí trên người cũng nhiều hơn, nâng tay đánh về phía Thường Tiểu Bạch.


Tất nhiên Thường Tiểu Bạch cũng không yếu thế, bay né chiêu, ngay sau đó thì xáp lại gần đánh nhau với nữ hài. Thực lực hai bên ngang nhau, nhất thời khó phân thắng bại. 


Bọn Trình Tiểu Hoa nhìn hai người giống hệt nhau đánh qua đánh lại, hoàn toàn không biết có nên giúp đỡ hay không.


Trình Tiểu Hoa huých Cảnh Thù: “Sao lại giống nhau đến thế hả anh? Thường Tiểu Bạch có chị em sinh đôi à?”


Cảnh Thù nói: “Ta không rõ.”


Trình Tiểu Hoa: “Cứ để hai người đó đánh nhau cũng không ổn đâu nhỉ? Đừng để Tiểu Bạch bị thương.”


Cảnh Thù nói: “Thực lực ngang bằng nhau, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn thì không ai làm ai bị thương được đâu.”


“Nói cách khác là thời gian dài thì có khả năng cả hai cũng bị thương? Điện hạ, anh mau tách hai người họ ra đi!”


Vì thế, Cảnh Thù dùng một chưởng mạnh tách hai người đang quần nhau ra. Hai người một trái một phải rơi xuống hai bên. Kì lạ là vừa mới nãy có ngoại hình giống nhau nhưng phục sức khác nhau, nhưng giờ chẳng những vẻ ngoài giống nhau mà phục sức cũng giống nhau như đúc. Đều mặc một bộ hán phục màu hồng nhạt, trên đầu búi song nha kế, mắt to trong veo như nước trừng nhau, đồng thanh nói: “Sao ngươi lại biến thành ta!”


Một người nói: “Đừng tưởng rằng thay đổi phục sức là có thể trở thành ta! Ta là Thường Tiểu Bạch, ngươi chỉ là đồ ma quỷ!”


Cái kia nói: “Ngươi mới là đồ ma quỷ! Ta mới là Thường Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi là ai, hả?”


“Ta chính là Thường Tiểu Bạch, ngươi không phải!”


“Ta mới là Thường Tiểu Bạch, ngươi mới không phải!”



Hai Thường Tiểu Bạch nói xong liên chuyển thành cãi nhau, cãi xong lại lao vào đánh nhau. Chẳng qua lúc này, hai cô nhóc đều không dùng linh lực mà như những đứa trẻ con bình thường, lao vào kéo tóc nhau, đá đấm nhau. Đánh được một hồi thì túm chặt đối phương đi đến trước mặt Trình Tiểu Hoa.


Một người nói: “Chị Tiểu Hoa, chị mau giúp em đánh thứ giả mạo này đi!”


Một người khác nói: “Em mới là Tiểu Bạch, nhất định là chị Tiểu Hoa nhận ra em, đúng không?”


Trình Tiểu Hoa ngây ngốc chớp mắt. Cô chỉ có thể quay đầu hỏi Cảnh Thù: “Anh có thể phân biệt được không?”


Cảnh Thù nhún vai: “Khí tức của hai đứa nó hoàn toàn giống nhau, ta cũng không có cách nào có thể phân biệt được.”


Bỗng nhiên Tôn Danh Dương nhảy ra, tay trai nắm chặt tay một đứa, tay phải nắm một đứa, đắc ý nói: “Tôi có cách! Hôm trước tôi kể chuyện ma cho Tiểu Bạch thật nghe cả một đêm. Ai có thể nói tên mấy chuyện từng kể thì chính là Tiểu Bạch thật.”


Sơn Miêu khen ngợi: “Vẫn là Lão Tôn lanh lợi, sao tôi không nghĩ ra được nhỉ?”


Thường Tiểu Bạch bên trái nói: “Đúng đúng, cách này hay! Ngày đó chuyện đầu tiên anh kể cho tôi nghe là về quỷ chắn đường trong vùng rừng núi!”


Tôn Danh Dương vội buông Thường Tiểu Bạch bên trái ra, đồng thời nắm chặt tay Thường Tiểu Bạch bên phải hơn.


Thường Tiểu Bạch bên phải kêu lên: “Ôi, anh nắm đau quá! Chuyện thứ hai anh kể là về con cá tinh tên Đại Hắc. Mau, mau bắt lấy đồ giả kia đi. Đừng để nó chạy mất!”


Tôn Danh Dương nghe vậy lại nắm chặt cánh tay Thường Tiểu Bạch bên trái, nói: “Hai người đều nói đúng, rốt cuộc ai là thật.”


Trình Tiểu Hoa bỗng nghĩ đến một điểm mấu chốt. Ngày hôm qua lúc váy Tiểu Bạch bị rơi xuống, Trình Tiểu Hoa đã dùng dây mây làm dây đeo, chắc Tiểu Bạch giả không biết.


“Tôi nghĩ ra rồi! Váy Tiểu Bạch…”


Còn chưa nói hết câu thì nhìn thấy trên vai hai Thường Tiểu Bạch đều có dây mây dùng làm dây đeo tạm. Trình Tiểu Hoa cũng hết cách, cái này quả thực giống với Mỹ Hầu vương thật giả. Chẳng lẽ còn phải mời Đế Thính đến nữa sao?


Lại thấy Cảnh Thù nói: “Đế Thính* đã bế quan mấy năm nay, nếu không có thể gọi nó đến phân biệt.” Ngụ ý là không có cách nào?


*Đế Thính là linh thú của Địa Tạng Vương Bồ Tát, có khả năng nghe thấy mọi thứ trong Tam giới, giúp Địa Tạng Vương phân biệt được thật giả đúng sai.


Trình Tiểu Hoa nói: “Thật là làm người ta đau đầu mà. Điện hạ, hay là anh nhắn tin cho Thập điện hạ để tra xét chút chuyện lúc Tiểu Bạch còn sống, xem xem em ấy có chị em sinh đôi hay không, có lẽ sẽ tìm được cách đấy?”


Cảnh Thù đồng ý, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quảng Bình. Quảng Bình trả lời rất nhanh, nhưng giữa các hàng chữ đều tràn ngập oán niệm: 


[Không có việc gì thì chẳng bao giờ thèm nhắn tin cho ta, có việc thì mới nhớ đến bản quân. Bản quân là cha hay là mẹ các người thế?]


[Bảo cậu tra thì tra đi, lắm lời vô nghĩa làm gì?]


[Tra cũng được nhưng Cảnh Thù cậu nhớ kĩ cho ta, cậu nợ ta thêm một ân tình. Ngày khác ta sẽ đòi lại. Chờ đi, tra được sẽ nhắn cho cậu]


Tôn Danh Dương cũng lấy điện thoại ra, nói: “Nếu không để tôi nhắn cho Thường Thanh, em gái mình mà, chắc cậu ta sẽ nhận ra được thôi.”


Gã chưa soạn xong tin thì Thường Thanh đã đến rồi, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Nhìn thấy có hai Thường Tiểu Bạch thì vẻ mặt anh khẽ biến, nhưng có vẻ không kinh ngạc lắm.


Tôn Danh Dương nói với anh: “Thường Thanh, cậu tới vừa đúng lúc! Mau đến đây, ai mới là em gái cậu? Đừng nói với tôi là người làm anh như cậu cũng không phân biệt được.”


Trình Tiểu Hoa hỏi: “Tiểu Bạch có chị em sinh đôi sao? Sao tôi chưa từng nghe Tiểu Bạch nhắc đến nhỉ?”


Hai Thường Tiểu Bạch nhìn thấy Thường Thanh thì trở nên yên tĩnh, thật sự rất giống một đứa trẻ làm sai bị người lớn thấy, không dám ngo ngoe.


Thường Thanh nhìn hai đứa nhóc giống nhau như đúc, không giải thích nhiều, chỉ nhẹ giọng nói với hai Tiểu Bạch: “Ngoan nào, đừng nghịch nữa.”


Hai Tiểu Bạch giống như con cún nhỏ, chạy đến nắm lấy hai tay của anh trai.


Một đứa hỏi: “Anh, sao anh lại đến đây?”


Rồi đắc ý nói với cô nhóc giống mình như đúc: “Ngươi xong đời rồi, anh trai ta tới rồi, anh ấy sẽ đánh chết ngươi!”


Một đứa khác hỏi: “Ca, cuối cùng ca cũng tới cứu muội rồi sao? Tiểu Bạch đợi ca ca rất rất lâu rồi.”


Dáng vẻ giống nhau, nét mặt lại không giống nhau. Một đứa ngây thơ trong sáng, một đứa thì vẻ mặt u oán. Không cần Thường Thanh nói, mọi người cũng biết đâu là Tiểu Bạch, đâu là đứa từ trong quan tài chui ra.


Thường Thanh xoa xoa lông mày đang nhíu chặt của Tiểu Bạch, nhưng không cách nào xóa đi ưu thương trong đó.


Một đứa Tiểu Bạch kéo tay Thường Thanh, bất mãn hét lên: “Anh, em mới là Tiểu Bạch, em gái của anh mà! Sao anh lại đối với hàng giả tốt như vậy? Mau giúp em đánh chết nó, nó dám giả mạo em!”


Thường Thanh không để ý đến cô bé, vỗ bả vai của Tiểu Bạch kia, nói: “Tiểu Bạch ngoan nào, em nên đi ngủ đi.”


Giọng điệu nhẹ nhàng như người lớn đang dỗ dành trẻ sơ sinh, vậy mà lại làm cho Tiểu Bạch kia trở nên giận dữ, khuôn mặt đáng yêu đầy oán giận, hét lên: “Tại sao! Tại sao lại muốn muội ngủ? Muội đã ngủ suốt mấy trăm năm rồi, còn chưa đủ sao?”


Sau khi gào lên thì vẻ mặt thay đổi, lại trở về vẻ đáng yêu, vừa khóc vừa giữ chặt tay Thường Thanh, cầu xin: “Ca ca đừng rời khỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sợ lắm, trong quan tài đó tối đen, rất tịch mịch.”


Thương Thanh giơ tay chỉ vào cỗ quan tài đá cách đó không xa, nói: “Ca ca vẫn luôn ở bên muội. Muội đừng sợ, Tiểu Bạch.”


Thường Tiểu Bạch nghe vậy thì không hiểu sao, thì thào nói: “Rốt cuộc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”


Tiểu Bạch kia giãy khỏi tay Thường Thanh, bổ nhào về phía Thường Tiểu Bạch


“Đừng!” Thường Thanh kinh hô, muốn ngăn cản cũng không còn kịp. Hai Tiểu Bạch đã ở cùng một chỗ.


Vốn dĩ thần sắc Thường Tiểu Bạch đột nhiên biến đổi, giống như còn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ nhưng ngay sau đó, những kí ức trong chớp mặt ập vào nào cô bé. Vẻ mặt cô bé thống khổ, oán giận, ôm đầu ngồi xuống, cuộn tròn lại, cả người vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng. Miệng còn nỉ non: “Không, đừng thiêu… Ca ca, cứu muội…”


“Tiểu Bạch!” Thường Thanh ôm Tiểu Bạch vào lòng, an ủi: “Tiểu Bạch đừng sợ, có ca ca ở đây.”


Đột nhiên Thường Tiểu Bạch ngẩng đầu, trong mắt có sự tàn nhẫn mà bọn Trình Tiểu Hoa chưa bao giờ thấy, cô bé đẩy Thường Thanh ra, giận dữ nói: “Ca đã nói sẽ bảo vệ ta! Tại sao không cứu ta?”


---


Xì poi xí


“Thường Tiểu Bạch cười lạnh nói: “Đi ra? Sau đó để cho ca phong ấn ta thêm mấy trăm năm nữa sao? Haha, ca đừng mơ tưởng!”



Thường Thanh nói: “Được, nhưng muội phải đi ra khỏi ý thức của Tiểu Bạch đi, rồi ngủ say một lần nữa.”


Thường Tiểu Bạch khóc nức nở nói: “Năm đó ca vì người trong tộc mà không tiếc phong ấn ta lại. Hiện tại đã qua lâu như vậy, ca còn muốn vì bộ tộc mà ép ta ngủ tiếp? Ca ca, ta là muội muội của ca mà, sao ca có thể nhẫn tâm với ta như vậy?””


--- 


Cảm thấy có anh trai thật sự rất là tốt ạ :3 tiếc là em không có

Bình Luận (0)
Comment