Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 150

Tôn Danh Dương biết Cảnh Thù sắp phải đi công tác, vốn cũng nghĩ thể hiện lòng trung thành, ai ngờ lại bị con mèo ngốc kia đoạt trước. Gã không vui lườm Sơn Miêu: “Con mèo ngốc này lướt sang một bên! Nếu cậu thật sự làm như vậy chính là gây chuyện cho Tiểu Hoa đấy, có biết không hả? Gặp phải chuyện như vậy, phải âm thầm xử lý, ví dụ như làm tên đó bị oan hồn ám vài ngày, để xem gã còn tâm trạng đi tán gái không! Haha, điện hạ, vẫn là lão Tôn thần nghĩ chu đáo đúng không?”

Quả nhiên, Cảnh Thù cười khen ngợi: “Cuối cùng ngươi cũng có chỗ dùng được.”

Vừa nói xong, Tôn Danh Dương đã “Ui trời” một tiếng, sau đó bi thương khóc to: “Điện hạ ơi, ngài đừng có đi mà! Lão Tôn không nỡ rời xa ngài đâu! Điện hạ của ta, sao lại đi sớm như vậy…”

Vừa khóc còn vừa định nhào qua ôm đùi Cảnh Thù.

Cảnh Thù giật mình kinh ngạc, không đợi gã đến gần mình đã tung một cú đá: “M*a nó! Ta đây chỉ đi họp thôi, sao ngươi như khóc tang cho bản quân thế hả!?”

Sơn Miêu nhìn chằm chằm mặt Tôn Danh Dương, lắc đầu nói: “Lão Tôn này, cho dù có muốn khóc tang thì cũng phải chuyên nghiệp lên chứ. Anh xem này, khóc một lúc mà không có lấy một giọt nước mắt nào. Chậc chậc, thiếu chuyên nghiệp!?

Tôn Danh Dương: “Ta, ta có khóc tang đâu, ta chỉ biểu đạt lòng lưu luyến không rời với điện hạ thôi!”

Trình Tiểu Hoa bị bọn họ chọc cười, vốn là chia tay có chút buồn bã, giờ lại thành như diễn hài kịch.

Cảnh Thù nhìn đồng hồ, nói với Trình Tiểu Hoa: “Ta đi đây.”

Trình Tiểu Hoa thôi cười: “Bây giờ sao?”

Cảnh Thù nói: Ừ, đi sớm một chút để gặp Quảng Bình, hỏi hắn tra xét đến đâu rồi. Tránh hắn cứ úp úp mở mở, có một chuyện mà kéo dài mấy ngày, rất là đáng đấm!”

Trình Tiểu Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng tốt, trên đường có bạn đồng hành cũng an toàn hơn.”

“An toàn?” Cảnh Thù cười nhạt “Chẳng lẽ ta còn sợ bị người đánh sao? Trên trời, dưới đất, mấy nghìn năm nay chưa có ai dám động vào bản quân hết.”

Trình Tiểu Hoa thấy cũng đúng, có điều cô thường không tự chủ được mà coi hắn như những người đàn ông bình thường khác.

Chuyện cần dặn dò đều đã dặn xong, Cảnh Thù phất tay chào tạm biệt Trình Tiểu Hoa rồi xoay người định đi. Bỗng nhiên lại bị cô kéo về, chỉ vào chiếc quần đùi và áo T-shirt hắn đang mặc: “Anh định mặc như này lên trên trời? Cho dù anh không chê lạnh, nhưng như này cũng quá tùy tiện rồi?”

Cảnh Thù vỗ trán: “Đúng rồi, thế mà lại quên mất.”

Dứt lời phất tay một cái, từng luồng sáng thoáng hiện, quần đùi và áo T-shirt trên người hắn biến thành một bộ cẩm bào màu đen có thêu chỉ vàng, chân cũng đi một đôi giày mũi nhọn. Kiểu tóc cũng đã thay đổi, từ tóc ngắn biến thành tóc dài, được kim quan bao lại, nghiễm nhiên giống như nam chính trong kịch cổ trang. Nhưng nam chính kia cũng không thể có phong thái như Cảnh Thù được. Cho dù có dùng bao nhiêu từ ngữ cũng không thể nào miêu tả hết vẻ phong hoa tuyệt đại và khí chất bất phàm của hắn được. Ngay cả Trình Tiểu Hoa – người tự nhận mình đã có kháng thể chống lại nhan sắc của hắn, cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn chằm chằm: “Đây, đây mới là bộ dáng vốn dĩ của anh sao?”

Cảnh Thù đắc ý nói: “Đây là khi tham gia các cuộc họp chính thức mới có thể mặc. Bình thường mà mặc như vậy quá gò bó, ta vẫn thích mặc trang phục bình thường hơn. Nhưng nếu như Hoa Hoa thích, về sau ta sẽ mặc như này thường xuyên hơn.”

“Được được! À, không, đừng, nếu mỗi ngày anh đều mặc như vậy đi lại trong tiệm hoành thánh, chắc sẽ có một đám người háo sắc đến tiệm mất. Để em chụp một tấm ảnh, lưu lại xem dần cũng được.” Trình Tiểu Hoa vừa nói vừa cầm điện thoại ra, chụp chính diện, mặt bên, nửa người, toàn thân của Cảnh Thù một lượt.

Nhưng mà chụp xong thì chỉ thấy những bức hình tối đen, không có gì cả.

Cảnh Thù xoa xoa đầu cô, cười nói: “Ta là thần, người bình thường không thể chụp được chân thân của ta.”

Vẻ mặt Trình Tiểu Hoa tràn đầy thất vọng, oán trách nói: “Sao anh không nói sớm? Em đây còn ngốc nghếch chụp một đống, còn muốn để làm màn hình khóa cơ.”

“Bởi vì ta thích nhìn em chụp ảnh cho ta.” Cảnh Thù dứt lời, cũng cầm lấy di động của Trình Tiểu Hoa rồi ôm eo cô “tách” một bức.

Trình Tiểu Hoa lấy di động xem, trong ảnh, cô còn chưa kịp phản ứng, mắt trợn tròn, môi hơi vểnh, biểu cảm có chút khờ khạo, mà Cảnh Thù hơi nhếch miệng cười, vô cùng đẹp trai.

Cảnh Thù nói: “Ta tự chụp thì có thể thấy. Nhớ gửi cho ta nhé, ta cũng muốn để màn hình khóa.” Nói xong đặt lên trán Trình Tiểu Hoa một cái hôn, thân hình hóa thành những luồng sáng, nhanh chóng bay ra khỏi tiệm hoành thánh.

“Ôi, đợi chút! Tấm này biểu cảm của em xấu quá, có thể chụp lại được không?!”

Thân hình Cảnh Thù đã biến mất, chỉ còn giọng nói từ xa truyền đến: “Đẹp mà! Ta rất thích!”

- --

Cuối thu, cây trong ruộng đã đến lúc thu hoạch, vàng rực cả một góc trời.

Một người trẻ tuổi xách theo đống đồ, chậm rãi đi đến cuối ruộng. Tâm trạng có vẻ rất tốt, vừa đi vừa hát. Đi đến một nấm mộ đất, người trẻ tuổi đặt túi đồ trong tay xuống, từ bên trong lấy ra nhang, vàng mã, đồ cúng, rượu cúng. Ở nông thôn, những ngôi mộ không có tập trung trong một khu, chủ yếu là ở trong ruộng nhà mình, nhà nào giàu có một chút thì chọn một chỗ tốt trên núi để an táng.

Đặt xong đồ cúng, người trẻ tuổi đó thì thầm nói với người đã khuất, muốn cho người cha đã khuất biết rằng mình sắp kết hôn, mong ông trên trời có linh, phù hộ cho mọi việc thuận lợi. Trong lúc chờ nhang tàn, người thanh niên thấy trước mộ có nhiều cỏ dại, thuận tay nhổ luôn, tránh quấy nhiễu đến sự thanh tĩnh của người trong mộ.

Cỏ dại ở đằng trước và hai bên đều được nhổ sạch, đến khi ra phía sau mộ, thì nhìn thấy một đám hoa dại màu đỏ không biết đã mọc từ bao giờ. Hoa rất lớn, màu đỏ sẫm như màu máu. Đóa hoa đang nở to hơn cả nắm tay của người trưởng thành, hình dạng cánh hoa như móng rồng dữ tợn hướng lên trời. Dưới hoa không có lá, chỉ có thân cây thẳng tắp.

Đây là hoa của người chết! Thường thích mọc ở mộ phận hay những nơi có nhiều âm khí. Bởi vậy mới có tên là hoa của người chết. Loài hoa này thường nở vào dịp xuân thu, lúc này cũng chính là mùa hoa. Chỉ là không có người nào thích mộ phần người thân bị loài hoa này xâm chiếm.

Người thanh niên không nghĩ nhiều, cúi người nhổ bỏ hết từng đám hoa, tiện tay vất ra xa. Hắn rất không thích cái thứ hoa cổ quái mọc trên phần mộ cha hắn, được nuôi dưỡng bằng xác th1t của ông này.

Xử lý xong, nhang trước mộ cũng tàn. Tiểu tử lại nói vài câu với bố, sau đó thu dọn đồ đạc, xoay người trở về trên con đường vừa nãy đi đến. Hắn không hề quay đầu, cho nên không hề thấy được, những đóa hoa bị hắn nhổ kia đang chậm rãi đứng lên bên cạnh mộ, không có gió nhưng lại lay động, vô cùng quỷ dị.

Rất nhanh đã đến ngày diễn ra đám cưới của người thanh niên đó.

Hôn lễ ở nông thôn càng náo nhiệt hơn hôn lễ ở thành thị. Sáng tinh mơ, pháo hỉ, nhạc hỉ vang lên không ngừng, xe hoa cũng chậm rãi xuất phát từ thôn, đi đến đón cô dâu về. Đón dâu xong, hai vợ chồng đi đến phòng tân hôn trong tiếng pháo nổ giòn giã.

Sau đó chính là tiệc rượu. Người lớn vui vẻ ăn ăn uống uống. Bọn trẻ con tuy có tranh cãi ầm ĩ nhưng cũng làm tăng thêm không khí náo nhiệt. Mãi cho đến hơn mười giờ đêm mới tiễn bước vị khách cuối cùng. Chú rể có chút say rượu, xiêu vẹo đẩy cửa phòng tân hôn ra.

Bên trong đã được trang trí lại hết, chữ hỉ đỏ thẫm, nhiều dải lụa đỏ, và bức ảnh cưới cỡ đại treo trên tường, cả phòng đều tràn ngập không khí tân hôn.

Lúc này cô dâu đang ngồi trên giường trải ga màu đỏ. Cô dâu mặc một bộ cổ phục thời Đường, trên đầu đội miện tân nương mạ vàng. Kỳ quái là, cô dâu lại ngồi quay lưng về phía cửa, cho nên lúc chú rể đi vào chỉ nhìn thấy bóng lưng yểu điệu.

“Vợ ơi! Mau quay người lại cho anh ngắm chút nào! Hôm nay quá nhiều người, anh không thể không biết xấu hổ mà chạy đi xem vợ xinh đẹp của anh.”

Chú rể cười hi hi bước đến gần nhưng cô dâu vẫn không xoay người lại.

“Vợ ơi vợ! Vợ ngại sao?” Chú rể đi tới, nắm lấy vai cô dâu xoay người lại, nhưng đến khi thấy rõ mặt cô dâu, chú rể sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất.

Gương mặt mà hắn quen thuộc kia lại biến thành một đóa hoa của người chết, một đóa hoa đỏ rực! Mơ hồ có thể nhìn đến mắt mũi miệng, giống như vợ hắn lại cũng không phải vợ hắn.

“Em, em…” Chú rể sợ hãi giật lùi về sau, lúc này dưới quần đã chảy ra một bãi.

Cô dâu kia chậm rãi cúi đầu, chậm rãi tới gần, đóa hoa quỷ dị phóng đại trước mặt người đàn ông, sau đó há to mồm…

- -- Tiệm hoành thánh số 444-1

Cảnh Thù đã đi hơn một tháng rồi mà vẫn chưa thấy về. Có lúc Trình Tiểu Hoa không nhịn được mà gửi tin nhắn cho hắn nhưng không thấy hắn trả lời, trong lòng có chút buồn bã.

Thế mà trước khi đi còn nói có thể gửi tin nhắn cho gã. Kết quả là gửi mấy lần đều không thấy trả lời. Trình Tiểu Hoa không dám gọi đến, sợ ảnh hưởng đến cuộc họp. Nhưng tâm trạng buồn bực, làm gì cũng không vui.

Trước kia lúc chưa yêu đương cũng không cảm thấy thiếu thốn, không hề thấy cuộc sống buồn tẻ một chút nào mà? Sao giờ thấy trong lòng giống như thiếu mất một nửa, trống rỗng, khó chịu không nói lên lời.

Không hiểu sao lúc này cô lại nhớ tới một câu ca: “Không phải vì cô đơn mới nhớ anh, chỉ là nhớ anh nên mới thấy cô đơn.”

Tôn Danh Dương an ủi nói: “Cửu trọng thiên cách nơi này xa như vậy, lại có kết giới bảo vệ. Tin nhắn gửi sẽ chậm hơn nên điện hạ chưa thấy được thôi. Hay là cô đọc truyện đi? Đọc truyện giết thời gian, đỡ phải nhớ thương điện hạ.”

Trình Tiểu Hoa cười gượng một tiếng, cũng không nói gì cả. Cô cũng thử xem phim đọc truyện nhưng không thể nào tập trung được, vẫn thường nhớ đến Cảnh Thù. Đến giờ, cô mới biết được, hóa ra yêu một người sẽ làm mình nhớ thương người đó nhiều đến vậy. Trước kia cô còn cho rằng người ta chỉ nói quá lên thôi.
Bình Luận (0)
Comment