Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 151

Trình Tiểu Hoa lấy di động, mở ảnh chụp chung với Cảnh Thù ra xem. Cô đưa tay chạm vào khóe miệng đang cười của Cảnh Thù trong ảnh mà lòng thấy ấm áp. Tự nhủ, chờ hắn trở về, nhất định phải sờ khuôn mặt đẹp trai kia một lượt.

Đang lúc ngây người, di động kêu “tinh tinh” một tiếng, là chuông báo có tin nhắn mới. Trình Tiểu Hoa giật mình, còn tưởng là Cảnh Thù trả lời. Mở máy lên mới thấy là nhiệm vụ mới được gửi đến:

[Nguyền rủa của hoa bỉ ngạn: Thôn bị nguyền rủa, đang chìm trong mùi máu tanh.

Độ khó: 5 sao.

Yêu cầu: Phá bỏ nguyền rủa;

Khen thưởng: một bất ngờ siêu to khổng lồ. Trừng phạt: bị trăm nghìn con quỷ cắn thân.

Thời gian hoàn thành: trong vòng một tháng kể từ ngày nhận thông báo.]

[Thông báo đặc biệt: Bởi vì nhiệm vụ quá khó khăn nên cho phép mang theo người, giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.]

Nhìn thấy độ khó năm sao, Trình Tiểu Hoa đơ người. Trước đó, cô chỉ mới trải qua duy nhất một nhiệm vụ có độ khó là bốn sao, nhiệm vụ ở trấn Phượng Minh. Lúc đó có Cảnh Thù ở cạnh mà còn mất nhiều sức lực mới hoàn thành. Lần này nhiệm vụ có độ nguy hiểm năm sao. Rốt cuộc là như thế nào?

Đọc xuống dưới thấy phần thưởng là một bất ngờ siêu to khổng lồ thì suýt nữa nói bậy. Trước đây đều là khen thưởng linh lực cơ mà? Cũng vì sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ được nhận linh lực, gia tăng khả năng của bản thân nên Trình Tiểu Hoa mới có động lực hoàn thành nhiệm vụ hơn.

Giờ thì hay rồi, hàm hàm hồ hồ chỉ có một câu “bất ngờ siêu to khổng lồ” cũng không nói cụ thể là cái gì nữa. Nhỡ đâu làm xong chỉ cho cô một câu chúc mừng đơn giản thì không phải là rất quá đáng à?

Nhưng dù sao thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này thôi. Tuy rằng phần thưởng thay đổi, nhưng hình phạt thì không thay đổi tẹo nào.

Nhưng lời nguyền của hoa bỉ ngạn là có ý gì vậy?

Trình Tiểu Hoa ấn vào biểu tượng dấu chấm hỏi ở góc bên phải, bình thường ở đây sẽ có thêm một số thông tin liên quan đến nhiệm vụ, hy vọng lần này cũng có thêm manh mối.

Sau khi ấn vào, màn hình thay đổi, xuất hiện một đoạn video quay cận. Trong video là một biển hoa đỏ rực như máu, cực kì chói mắt. Khi được zoom gần, Trình Tiểu Hoa mới nhận ra những bông hoa nở rộ kia là hoa bỉ ngạn. Mà ở đằng xa, hình như là một thôn trang.

Đồng thời có một đoạn giới thiệu nhỏ xuất hiện:

“Thôn Nghênh Hoa – thôn du lịch kiểu mẫu của thành phố Bắc Loan, lấy chủ đề biển hoa bỉ ngạn làm trọng điểm du lịch. Mỗi năm, vào hai mùa xuân và mùa thu, hoa bỉ ngạn nở khắp núi đồi, phong cảnh độc đáo, du khách như nêm. Nhưng không ai hay biết, loài hoa xinh đẹp này mang theo lời nguyền rủa”

Ngoài đoạn giới thiệu này ra thì không còn thêm thông tin nào khác nữa.

Trình Tiểu Hoa cũng đã quen với kiểu giới thiệu úp úp mở mở này rồi. So với lần ở trấn Phượng Minh kia, địa chỉ lần này còn được nêu rõ luôn rồi, không cần phải đoán già đoán non nữa.

Trình Tiểu Hoa biết thành phố Bắc Loan, cách thành phố Vọng Giang hơn năm trăm dặm về phía Bắc, độ phồn hoa không hề thua kém thành phố Vọng Giang.

Còn về thôn Nghênh Hoa, cô không biết. Nhưng không sao, chỉ cần mở di động ra tra là sẽ có vị trí và lời giới thiệu thôi. Thông tin cơ bản cũng không khác nhiều so với lời giới thiệu trên app.

Nhưng kỳ lạ là, khoảng năm năm trước, thôn này là một thôn làng bình thường, tên gọi lúc đầu cũng không phải là thôn Nghênh Hoa, mà là thôn Đỗ Gia. Sau đó không biết vì sao, quanh thôn hoa bỉ ngạn mọc lên rất nhiều, sức sống cũng vô cùng mãnh liệt, nhổ bỏ mãi không hết. Sau đó, lãnh đạo thôn bàn bạc một phen, quyết định lấy đây làm điểm thu hút khách du lịch của thôn. Quả thật đã thu hút được rất nhiều khách du lịch.

Có điều, trong thôn có một quy định bất thành văn: không tổ chức đám cưới. Nếu người trẻ tuổi trong thôn muốn tổ chức đám cưới thì phải đi nơi khác làm, sau hai tháng mới được trở về.

Nghe nói là vì hoa bỉ ngạn vốn là loài hoa trong truyền thuyết, chỉ mọc ở ven Suối Vàng nơi địa phủ, nếu như tổ chức đám cưới trong thôn thì không khác gì đem tên tuổi hai vợ chồng mới cưới gửi xuống địa phủ, là điềm xấu.

Con người đều có lòng hiếu kì, thích tìm hiểu những chuyện kì lạ, thêm nữa lại có quy định kì lạ, càng làm tăng thêm cảm giấc thần bí và sự yêu thích đối với hoa bỉ ngạn mọc quanh thôn. Khách du lịch đến thôn ngày càng đông. Gần đây, thôn Nghênh Hoan đã trở thành thôn du lịch kiểu mẫu của thành phố Bắc Loan.

Mãi chẳng thấy Cảnh Thù trả lời, Trình Tiểu Hoa cũng không thể chờ hắn giúp đỡ. Chỉ gửi cho hắn một tin nhắn kể sơ qua về tình huống. Sau đó thu dọn, đóng cửa hàng, dắt Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đi đến thôn Nghênh Hoa. Bởi vì không cần sử dụng phương tiện giao thông bình thường, chỉ cần độn thổ, nên ba người rất nhanh đã đến thôn Nghênh Hoa.

Thôn Nghênh Hoa so với mặt bằng chung vùng nông thôn thì sạch sẽ và có quy hoạch hơn nhiều. Các ngôi nhà đều được sơn tường trắng, lợp mái ngói to. Hai bên đường đều là các cửa hàng của dân bản địa: quán cơm, nhà dân, tiệm tạp hóa, quán nét… rất đầy đủ.

Giờ đang là mùa hoa bỉ ngạn nở rộ nhất trong năm nên rất đông du khách, làm cho thôn nhỏ vốn yến tĩnh lại trở nên rất tấp nập.

Ba người Trình Tiểu Hoa hòa vào dòng người, đi qua một đền thờ. Ngôi đền này đã bị thời gian tàn phá nhất định, những hoa văn cổ xưa đều không còn rõ lắm. Đúng lúc này có một hướng dẫn viên đang cầm loa giới thiệu lịch sử đền: “Đây là “đền thờ trinh tiết” mà phim truyền hình hay nhắc tới. Ngôi đền này đã có hơn một trăm năm mươi năm lịch sử…”

Đi qua đền thờ vào bên trong chính là khu thương nghiệp. Vốn dĩ đây là chỗ ở của người dân trong thôn. Do du lịch phát triển nên mọc lên đủ loại cửa hàng. Nhiều người nắm bắt được sự yêu thích của người ở thành phố nên đã mở ra các phường thuê, phường làm đậu phụ thủ công… cho các khách du lịch nghỉ chân tham quan. Rất nhiều khách du lịch sẵn sàng bỏ tiền ra để mua một vài món đồ chơi mới mẻ được bán ở khu vực này.

Ngoại trừ khu vực này, còn phải kể đến các quán trọ khách sạn đủ loại quy mô trong thôn, tên của các địa điểm này cũng gần gần giống nhau, không tên là khách sạn hoa bỉ ngạn thì lại tên là khách sạn mạn châu sa hoa. So sánh với nhau, Trình Tiểu Hoa quyết định chọn một nhà nghỉ tên là Một Hoa Một Đời, nghe có vẻ súc tích mà lại văn nhã.

Trước khi đi vào, Trình Tiểu Hoa cũng có tìm hiểu một chút về nhà nghỉ này. Trên trang đánh giá được du khách đánh giá khá tốt, tuy nhiên cũng có vài bình luận không tốt lắm. Trình Tiểu Hoa đã đặt một phòng hai giường, dự định cùng Sơn Miêu, Tôn Danh Dương ở tạm vài ngày.

Bên trong nhà nghỉ này được thiết kế giống như tứ hợp viện, bốn phía đều là nhà tầng, ở giữa có một cái sân nhỏ, có một bộ bàn ghế đá và một chiếc xích đu khá xinh xẻo. Đi qua sân là đến tòa cho du khách thuê, tổng cộng có ba tầng, phòng của bọn Trình Tiểu Hoa ở tầng 3, phòng 303.

Trang trí không xa hoa, mà rất nhẹ nhàng, tạo cảm giác khoan khoái. Mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những thửa ruộng và cả đỉnh núi ở phía xa. Đồng ruộng lẫn triền núi đều là hoa bỉ ngạn đỏ rực. Nhìn từ cửa sổ phòng có cảm giác như một biển hoa, khiến con người ta có cảm giác như mình đang ở thế giới bên kia.

Trong ruộng hoa có rất nhiều người, đều là bị cảnh đẹp này chinh phục mà đứng trong biển hoa chụp ảnh, chơi đùa. Ngay cả Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng không nhịn được lấy di động ra chụp không ngừng. Trình Tiểu Hoa đứng bên cạnh cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng có cảm giác khó chịu không nói lên lời. Trong đầu không khỏi nhớ tới Cảnh Thù. Chờ hắn về sẽ dẫn hắn đến đây ở vài ngày. Không biết khi đó biển hoa này có còn nở rộ hay không?

Bà chủ nhà nghỉ chỉ vào một cửa sổ nói: “Phòng này có phong cảnh đẹp nhất, đứng ở đây có thể nhìn thấy hoa bỉ ngạn trải khắp núi đồi. Mọi người cứ ở lại vài ba ngày, nếu như muốn ở lâu hơn thì phải báo lại sớm nhé, vì có thể sẽ không giữ được phòng.”

“Được, chúng tôi sẽ tính toán. Nếu ở lâu hơn sẽ báo lại sớm”

Bà chủ cười nói: “Ở đây không khí sạch sẽ, đồ ăn tươi ngon, ở lâu càng tốt. Có rất nhiều người từ thành phố dắt theo cả nhà già trẻ lớn bé đến đây ở rất lâu, nói nhà nghỉ của chúng tôi còn tốt hơn nhiều chỗ ở thành phố đấy!”

Sau vài câu chuyện phiếm, Trình Tiểu Hoa cố ý nói sang hoa bỉ ngạn: “Những bông hoa này là do người trong thôn nhân giống sao?”

Bà chủ nói: “Ai lại đi nhân giống hoa này? Nhìn nó đẹp mắt như vậy thôi chứ hễ có gió là lớn lên, đến mùa là nở hoa, không cần người trồng hay chăm sóc gì cả.”

“Cháu thấy trên mạng nói là vài năm gần đây mới có nhiều hoa như vậy. Trước kia không hề có sao cô?”

“Trước kia ở bờ ruộng cũng có, nhưng không nhiều. Không giống bây giờ, chỗ nào cũng có.”

“Ui? Sao đột nhiên lại nhiều như vậy cơ chứ?”

“Ai mà biết được hả cháu? Dù sao cũng là đột nhiên mà nhiều như vậy, không có ai đến nghiên cứu xem tại sao cả.”

“Cô ơi, cháu còn nghe nói trong thôn có một quy định bất thành văn là không được tổ chức đám cưới trong thôn. Là như thế nào vậy?”

Nụ cười trên miệng bà chủ hơi cứng lại một chút: “Là lời đồn nhảm nhí thôi. À đúng rồi, buổi tối nếu các cháu muốn ăn cơm thì xuống tầng một nhé. Ở đây nhà cô có cung cấp đồ ăn.”

Có vẻ bà chủ không muốn nói thêm nữa nên đổi đề tài sau đó vội vã rời khỏi.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của bà chủ, Tôn Danh Dương nghi ngờ hỏi: “Bà chủ nhà biết chuyện nhưng không dám nói, bà ấy đáng sợ cái gì nhỉ?”

Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi có điều tra qua, thôn này trước kia không giàu có như giờ. Thậm chí là thôn nghèo, đa phần người trong thôn đều ra ngoài làm công kiếm tiền. Sau đó nhờ du khách ngày càng nhiều lên, thôn này cũng trở lên giàu có theo. Tôi đoán bà ấy không nói là sợ sẽ bị truyền ra ngoài, ảnh hưởng đến lượt khách đến. Lão Tôn, Sơn Miêu, mau cất hành lý đi, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một vòng, xem có thể nghe ngóng thêm được gì hay không.”
Bình Luận (0)
Comment