Khuôn mặt Cao Trí Kiên lộ ra vẻ ngượng ngùng, dường như rất khó mở lời, cuối cùng hắn ghé bên tai Lý Hỏa Vượng nói nhỏ.
“Một ngày ba cái? Nhiều thế?”
“Haiz…”
Cao Trí Kiên thở dài một hơi, kéo Lý Hỏa Vượng đến trước điện, ngồi xuồng bậc thềm bằng cẩm thạch.
“Lý sư huynh, ta sắp làm cha rồi, hậu cung có mười sáu người có tin vui.”
“Có người tiếp nối long mạch rồi, ngươi cũng được nghỉ ngơi, đừng để mệt quá.”
Thấy Cao Trí Kiên tất cả bình thường, Lý Hỏa Vượng thở nhẹ nhõm.
Bất kể pháp giáo muốn làm gì Cao Trí Kiên, ít nhất mình phải chạy đến trước.
“Lý sư huynh, thôn Ngưu Tâm có ổn không? Mọi người vẫn khỏe chứ?”
Trong mắt Cao Trí Kiên lóe lên vẻ nhớ nhung.
“Tốt, tất cả đều tốt, lần trước ngươi tặng nhiều đồ giá trị như vậy, e là thôn Ngưu Tâm giàu to rồi.”
Cao Trí Kiên ngồi trên bậc thang, nhìn quảng trường trống không trước mặt nói:
“Vậy sao? Thế thì tốt, có lúc ta nằm mơ, mơ mình trở về thôn Ngưu Tâm, hình như là về thăm nhà.”
“Bây giờ e rằng không được rồi, pháp giáo càng ngày càng gây nhiều rắc rối.”
Nói lại chuyện chính, Lý Hỏa Vượng nghiêm túc hẳn lên.
“Trước đó ta truyền tin tức đến, ngươi biết chưa?”
“Đương nhiên là ta biết, nhưng ngươi yên tâm, Giám Thiên Ti tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt cho bệ hạ, tránh để người có ý xấu lại gần bệ hạ.”
Nghe thấy giọng nói phía sau, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu, phát hiện Huyền Tẫn, ti thiên giám Đại Lương cao lớn không biết đứng phía sau mình từ lúc nào.
---
“Huyền Tẫn? Sao ngươi lại đến đây?”
Lý Hỏa vượng nhìn chằm chằm bóng đen bên trong áo choàng màu đỏ của đối phương.
“Hiện nay thiên hạ đại loạn, cần phải hợp sức quan gia Giám Thiên Ti cùng vượt qua cửa ải khó khăn, ta là Thiên Giám, không thể vào cung sao?”
Áo choàng to rộng của Huyền Tẫn bay bay, gần hai người thêm một chút.
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lúc, quay đầu nói với Cao Trí Kiên:
“Dạo này chắc chắn pháp giáo có động tĩnh, ta không yên tâm lắm, cho nên đến xem sao.”
“Hay là thế này đi, sau này ta ở trong cung, bảo vệ ngươi luôn.”
Không đợi Cao Trí Kiên lên tiếng, Huyền Tẫn ở bên cạnh đã lên tiếng nói trước:
“Không được.”
“Ta không hỏi ngươi.”
“Chúng ta đã nhận được tin của ngươi, cứ yên tâm đi, sự an toàn của quan gia, quốc sư do binh gia Giám Thiên Ti bảo vệ, ngươi có thể về rồi.”
Lý Hỏa Vượng ngồi trên bậc thềm đập hai tay lên đầu gối đứng lên nhìn Huyền Tẫn, cất giọng tức giận nói:
“Rốt cuộc ngươi đang lo lắng cái gì! Ta là tâm bàn của Quý Tai, thuật ảo hóa của ngươi học được từ chỗ hắn, rốt cuộc ngươi đang đề phòng ai chứ!”
Ánh mắt của mọi người khi hắn vừa vào cung, sự dõi theo của quốc sư, còn cả Ti Thiên Giám này bỗng nhiên đến đây, nếu Lý Hỏa Vượng không nhìn ra những người này không tin tưởng mình, thì đôi mắt của hắn mù rồi.
“Trước đây nếu không phải là ta, thì đầu tử đã cướp long mạch đi từ lâu rồi! Nếu ta hai lòng, thì việc gì ta phải đi cứu? Ta đứng xem kịch chẳng phải là được sao?”
“Kết quả bây giờ ngươi quay lại đề phòng ta ư? Không phải, rốt cuộc ngươi có ý gì! Chẳng lẽ ngươi không phải là người của Quý Tai? Người mà hắn nói đang truy gϊếŧ pháp giáo, không bao gồm ngươi sao?”
“Đầu tiên.”
Huyền Tẫn dừng một chút rồi lên tiếng nói:
“Ta đã điều tra rõ, ban đầu nếu không phải là ngươi, đầu tử cũng sẽ không cướp được long mạch, ngươi cứu long mạch, nhiều nhất chỉ là lấy công chuộc tội.”
“Hơn nữa, những gì ta học được đều là cảm ngộ hóa đạo mà có, ta thực sự quen một người tên Quý Tai, người đó chính là ngươi.”
Lý Hỏa Vượng cũng suýt bật cười:
“Huyền Tẫn, rốt cuộc là ngươi đang giả bộ hồ đồ, hay là không hiểu thật?”
“Ta sử dụng năng lực tu chân trước mặt ngươi, ảo tưởng ra ti mệnh nắm giữ hoang mang, ngươi đừng nói ngươi không nhìn thấy!”
Nhưng nói xong câu này, Ti Thiên Giám lại không nói gì nữa, một ánh mắt cổ quái từ trong áo choàng đen bắn ra, đóng lên người Lý Hỏa Vượng.
“Ừm? Chuyện gì vậy? Hắn thực sự không biết ư? Hắn đang lừa ta? Hay quá khứ lại bị thay đổi rồi?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc trong lòng, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ti Thiên Giám chậm rãi trôi về phía sau như muốn đi khỏi, nhưng lại bị Lý Hỏa Vượng kéo lại:
“Đợi đã, ta phải đối chất với ngươi Quý Tai! Chuyện này buộc phải làm rõ cho ta.”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, hắn và Huyền Tẫn cùng ngẩng đầu, nhìn lên trời cao bên trên tầng tầng lớp lớp mảnh ngói phía xa.
Trên không trung của ngự hoa viên bỗng nhiên có một đàn chim bay lên, bọn chúng không ngừng bay loạn trong không trung như bị kinh sợ.
“Hình như xảy ra chuyện rồi.”
Lòng Lý Lý Hỏa Vượng trùng xuống, tuy không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cảm nhận theo bản năng hình như cả thế giới sắp xảy ra biến hóa gì.
Sáu cánh tay thon dài của Huyền Tẫn chui ra từ trong áo choàng đỏ, sáu đầu ngón tay cùng bấm vào ngón tay, bắt đầu tình toán.
Sau mấy hơi thở ngắn ngủi, Huyền Tẫn buông tay xuống, giọng trầm thấp từ trong đạo bào truyền ra:
“Có thiên tai.”
“Thiên tai? Rõ ràng trời rất sáng, lấy đâu ra thiên tai!”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, đồng tử co lại, phải biết rằng thiên tai không chỉ là một loại ‘thiên cẩu thực nhật’.
Nhưng sau đó, bầu trời phía đông nhanh chóng dâng lên ba làn khói báo động màu đen.