“Đó có ý gì!”
Lý Hỏa Vượng chỉ vào khói báo động lớn tiếng hỏi.
“Binh lính vào thành, tình hình hết sức nguy ngập.”
“Lấy đâu ra binh lính chứ?”
Nhưng không đợi người khác trả lời, phía Tây Nam Bắc cũng nổi lên ba luồng khói báo động màu đen.
“Đó không phải là khói ngoài thành, đó là khói báo động trong thành, có người chạy vào rồi.”
Nghe đến đây, Lý Hỏa Vượng không màng chất vấn Huyền Tẫn nữa, lập tức hành động.
“Ta đi xem sao, ngươi và quốc sư bảo vệ Cao Trí Kiên! Lý Tuế đi thôi!”
Đợi Lý Hỏa Vượng há to cái miệng, vừa nuốt Lý Tuế vào trong bụng, hai xúc tu của Lý Tuế đã chui ra từ trong cơ thể của Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng lấy ra hai tờ giấy vàng, dùng máu của mình vẽ ra lá bùa dán lên hai đầu gối của Lý Hỏa Vượng.
Lúc lá bùa được dán lên, cơ thể của Lý Hỏa Vượng mang theo tàn ảnh như một trận gió xông ra ngoài cung.
Lúc này, trong Thượng Kinh Thành, Lữ Cử Nhân ôm con gái Tú Nhi của mình từ bên ngoài nhà kịch đi vào trong viện phía sau, tay còn cầm một hộp điểm tâm dùng giấy dầu bọc.
Vừa đi vào cửa, Lữ Cử Nhân nhìn thấy vợ mình nằm trên ghế nhắm mắt, nghe kịch của sân khấu kịch trước mặt, đung đưa móng tay dài.
Hai cô gái thanh tú vẫn đứng bên cạnh, một người bóp đùi một người bóp vai. E rằng cả Thượng Kinh Thành cũng không tìm được người biết hưởng thụ như vậy.
“Quyên Nhi, ngươi nên hoạt động gân cốt đi, từ lúc đến Thượng Kinh Thành, ngươi béo lên rồi.”
“Béo thì đã sao? Béo mới đẹp, chỉ cần nhà có phúc lớn mới có thể nuôi được người béo đấy.”
La Quyên Hoa bất mãn mở mắt.
Khi nàng ta nhìn thấy điểm tâm trong tay Lữ Cử Nhân, hơi kinh ngạc hỏi:
“Cử Nhân, đó là cái gì?”
Lữ Cử Nhân hơi ngượng ngùng bảo hai cô gái đó rời đi, sau đó xấu hổ đặt bánh điểm tâm lên bụng hơi nhô lên của đối phương.
Khi La Quyên Hoa nghi hoặc mở ra xem, phát hiện bên trong là những chiếc bánh ngọt dài hình chữ nhật xếp chồng lên nhau, sắc mặt lập tức vui mừng:
“Ôi, là bánh đăng tâm.”
La Quyên Hoa cầm hai cái bỏ vào miệng, cảm thấy rất ngọt thơm.
“Ngon thật đấy, từ lúc ra khỏi Tứ Tề thì không thấy thứ này nữa, đương gia, sao ngươi lại đặc biệt mua thứ này cho ta?”
Lữ Cử Nhân ngài ngại lắc đầu.
“Ta không đặc biệt mua, chỉ là trong chợ mới mở một cửa hàng trái cây, vừa hay sư phụ là nạn dân chạy từ Tứ Tề đến, ta nhìn thấy nên nhân tiên mua một ít.”
La Quyên Hoa lập tức cảm thấy không những trong miệng ngòn ngọt mà cả trong lòng cũng ngọt ngào. Nàng biết ở Đại Lương không dễ tìm được loại bánh này.
Ngày trước khi không có tiền, thì không ăn nổi bánh ngọt này, cũng chỉ trong lần hai người thành thần, cân được sáu lạng.
Lúc đó là lần đầu tiên mình được ăn bánh ngọt ngon như vậy, mình ăn hết cả sáu lạng bánh đó, không ngờ ông già chết tiệt này còn nhớ được nhiều năm như vậy.
“Vậy...lúc trên đường, ngươi bị ấm ức rồi, đã nói một vài lời khó nghe, ngươi đừng để ý.”
Nhìn vẻ mặt lúng túng của đối phương, La Quyên Hoa như nhìn thấy chàng trai mặt đỏ như mông khỉ lần nữa, che miệng cười thầm.
“Đang nói chuyện tử tế với ngươi đấy, ngươi cười gì hả?”
Lữ Cử Nhân hơi xấu hổ, đặt con gái xuống đất, định đi về phía sân kịch phía trước.
---
“Được rồi được rồi, ta không cười nữa, đương gia, ngươi đừng đi.”
La Quyên Hoa kéo lại, cuối cùng Lữ Cử Nhân cũng ngồi vào ghế tựa.
Hai người nằm trên một chiếc ghế có hai chật, nhưng hai người đều không để ý.
“Đương gia à, thực ra, ta gả cho ngươi, ta không hối hận, con người ngươi ấy à, hơi nhút nhát, nhưng lòng dạ tốt.”
Lữ Cử Nhân cứ nằm như vậy, nghe vợ của mình mở lòng tâm sự với mình.
“Nếu người khác phát tài, chắc chắn sẽ đi tìm vợ bé, nhưng ngươi thì không.”
“Ban đầu khi sinh Tú Nhi, vừa thấy là con gái, sắc mặt cha ngươi đen như cái đít nồi, còn ngươi lại vui như con khỉ.”
Nói đến đây, La Quyên Hoa bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, cái cổ lập tức dựng lên, mặt lộ vẻ giảo hoạt.
“Ấy, cha ngươi có nói sau khi ông ta chết, chắc chắn để lại nhà kịch này cho ngươi không? Ví dụ như giấy chứng mình gì đó.”
“Khụ.”
Lữ Cử Nhân ho khan một tiếng, lật người.
“Chuyện này lôi cha ta vào làm gì.”
“Xí, chuyện này ngươi không để ý kỹ làm sao được? Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy đệ đệ của ngươi ngốc nghếch, thực ra trong lòng rất tinh quái, đừng để lúc đó chuyện tốt gì cũng nhường cho thằng nhỏ chiếm hết.”
Lữ Cử Nhân bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đừng có vừa nói đến chuyện này thì muốn chạy, không có nhà hát kịch này, đợi già rồi, ta và ngươi ra đầu phố xin ăn hả?”
Không phải, ngươi nghe xem, sao bên ngoài không hát kịch nữa?”
La Quyên Hoa nghe thấy lời này, lập tức vểnh tai nghe phát hiện đúng là sân khấu kịch phía trước không có tiếng hát nữa, ngược lại là tiếng ồn ào.
“Làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ diễn hỏng rồi?”
“Ngươi trông Tú Nhi, đợi ở đây, ta đi xem sao.”
Lữ Cử Nhân nói xong nhảy xuống từ ghế xích đu, đi về phía cửa bên.
Đúng lúc tay của hắn vừa định chạm vào then cửa, thì cả cửa gỗ bị người ta đạp mở, một đám người đầu đội khăn trắng, vai đeo vài đen xông thẳng vào.
Người xông phía trước nhất là một lão ăn xin khuôn mặt già nua, Lữ Cử Nhân từng gặp hắn ở cổng chợ.