“Giả thêm tí nữa được không? Thể loại chuyện xuất hiện với xác suất thấp như vậy mà ta cũng gặp được, xem ra nơi này đúng là ảo giác rồi.”
Lúc này cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng có thể rũ bỏ hết toàn bộ lo toan bộn bề mà đứng dậy ngược dòng đám đông đi vào trong cổng lớn của trường.
Lý Hỏa Vượng đi dọc theo con đường lớn của trường đại học, không ngừng quan sát những nữ sinh đang bỏ chạy tán loạn xung quanh, hắn đang muốn tìm muốn gương mặt mình đã quen thuộc từ lâu.
Càng đi sâu vào bên trong, cơ thể hắn càng run lên dữ dội.
Để có thể hòa hoãn lại cơn run rẩy không tài nào kìm nén nổi này, Lý Hỏa Vượng vừa đi tìm người ấy vừa đi về phía cây ngọc lan hoa nở um tùm bên trái, hắn dặn dò:
“Miểu Miểu, đợi đến khi ta loại bỏ được cơn đau đớn trong lòng đi, nếu ta đau đến mức không động thủ được thì xin nàng hãy giúp ta đạt đến cơn đau đớn cực hạn của cơ thể,”
“Nhớ lần trước ở đảo Cỏ Lau người đó đã móc họng như thế nào không? Cứ làm theo hắn là được!”
Sau đó Lý Hỏa Vượng vẫn thấy hơi không yên tâm, hắn nói với cái xe đạp đang bị đổ bên cạnh:
“Lý Tuế, nếu Miểu Miểu làm vậy thì ngươi nhất định không được ngăn cản nàng ấy đâu đấy, biết chưa? Không phải nàng ấy đang làm hại ta, nó liên quan đến việc liệu chúng ta có thể thoát được ra khỏi cái nơi chết tiệt này hay không.”
“Đến lúc đó dù xuất hiện bất cứ thứ gì thì nhớ là phải theo sát ta. Đám người Giám Thiên Ti kia nếu ta cứu được thì ta cứu, không cứu được thì thôi.”
Cả cái trường này rất rộng, Lý Hỏa Vượng tìm một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng dáng Dương Na đâu. Đến khi hắn đến được kỳ túc xá nữ thì bên ngoài đã truyền đến tiéng còi cảnh sát.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hắn phát hiện ở mấy tầng tầm giữa giữa truyền đến tiếng chửi mắng giận dữ, có vẻ như những nữ sinh sống trên các tầng cao hơn đều bị chặn lại rồi.
“Đây đều là ảo giác, đây đều chỉ là ảo giác mà thôi!”
Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình bước qua cánh cửa sắt đi vào bên trong.
Cả tầng một lẫn tầng hai đều trống rỗng, bọn họ chạy hết ra ngoài rồi. Khi Lý Hỏa Vượng đi men theo cầu thang lên các tầng phía trên thì bắt gặp hai gã đàn đông đang kéo theo một cô nữ sinh đi xuống dưới.
Lý Hỏa Vượng nhìn chúng gật đầu rồi hơi nghiêng người nhường một chỗ trống nhỏ cho chúng đi qua rồi dự định đi tiếp lên phía trên.
“Đứng lại!! Ta bảo ngươi đứng lại! Đừng có qua đây!! Đừng tưởng ta không biết các ngươi đang định giở trò gì! Quần áo của ngươi là thường phục, ta đã sớm nhìn ra rồi!”
Một gã đàn ông đầu trọc dùng con dao trên tay dí sát vào vổ nữ sinh trong lòng mình, trông hắn có vẻ rất căng thẳng, đến mức nhịp thở của hắn cũng trở nên hỗn loạn.
“Bọn ta muốn ba chiếc xe Jeep! Phải đầy xăng! Và năm triệu! Không! Mười triệu! Sau đó cho tất cả người của ngươi rút lui! Cho các ngươi thời gian một tiếng để chuẩn bị!! Mỗi khi qua ba mươi phút, bọn ta sẽ gϊếŧ thêm một đứa!”
Lý Hỏa Vượng chẳng buồn nhìn hắn mà hỏi nữ sinh trong l*иg ngực hắn:
“Bạn ơi, bạn có quen Dương Na không? Nàng ấy ở tầng mấy phòng nào?”
Nữ sinh ấy đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngơ người ra rồi, ngoại trừ tiếng khóc hu hu thì miệng nàng chẳng thể có bất kỳ phản ứn nào khác nữa.
Lý Hỏa Vượng cũng chẳng bận tâm, hắn chuẩn bị tiếp tục đi tiếp lên tầng trên.
“Mọe mày đứng im tại chỗ cho bố!!”
Từ khúc quẹo cầu thang trên đầu thò ra một khẩu súng đã cũ nhắm về phía Lý Hỏa Vượng.
Tiếng bước chân vang lên, một gã đàn ông cao lớn hằm hằm cầm theo súng đi xuống theo những bậc thang.
“Thấy thứ trong tay tao lúc này là gì không? Đây là súng đấy!”
---
Tên người bọc sắt trước mạt khiến Lý Hỏa Vượng cười tủm tỉm.
Hắn lắc đầu rồi bắt đầu quay sang nói với bức rường bên cạnh.
“Miểu Miểu, nàng đưa Lý Tuế đứng xa một chút. Dù ở đây là ảo giác nhưng vẫn nên đề phòng chút thì hơn.”
“Mày đang nói chuyện với ai đấy! Gỡ cái airpod xuống cho tao!”
Giọng nói của Lý Hỏa Vượng vang lên giữa cầu thang trống trải, trong giọng nói hắn tràn ngập sự mệt mỏi xen lẫn kiềm chế.
“Ngươi biết sao không? Bây giờ tâm trạng ta đang thực sự rất tệ, ta đang rất muốn kiếm thứ gì đó phát tiết đây!”
Tay Lý Hỏa Vượng vừa di chuyển liền lộ ra lưỡi dao sắc nhọn trong tay, gương mặt hắn trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn. hai chân hắn chợt đạp mạnh lên bậc thang rồi xông về phía ba người trước mặt như hổ đói vồ mồi.
“Thình thịch!”
Những giọt máu bắn tung tóe khắp trên người Lý Hỏa Vượng, cảm giác quen thuộc này khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Ánh sáng sắc lạnh vụt qua, ngón tay cùng khẩu súng xoay vòng trên không trung với những giọt máu tươi bắn ra từa lưa.
Tên đó vừa hét được một nửa thì dây thanh quản hắn đã bị cắt ra làm đôi, hắn khẽ run rẩy theo tiếng thở hổn hển.
Khung cảnh này khiến hai tên còn lại sợ mất mật, chúng ghì chặt lấy nữ sinh trong lòng, điên cuồng lớn tiếng uy hϊếp:
“Ngươi ngươi ngươi ngươi đừng có mà qua đây! Trong tay bọn ta đã có con tin đấy!”
“Thế thì hãy nói với cảnh sát đi!! Ở thế giới của các ngươi, ta chỉ là một thằng điên mà thôi!!”
Làn máu tươi nóng ẩm phun ra từ vết thương thấm ướt cả lòng bàn chân Lý Hỏa Vượng.