Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 581 - Chương 581: Đau

Chương 581: Đau Chương 581: Đau

Lý Hỏa Vượng chẳng buồn nhìn hai tên đang ghì chặt cô ữ sinh kia bị dọa cho tè cả ra quần, Lý Hỏa Vượng tiếp tục lết bước chân nhuốm đầy máu của mình men theo cầu thang lên phía trên với con dao vẫn đang cắm trước ngực, giọng nói hắn như tiếng ma kêu quỷ khóc không ngừng vang vọng trong dãy cầu thang.

“Dương Na! Xin lỗi! Ta đến tìm nàng rồi đây!!”

Lý Hỏa Vượng đi dọc theo cầu thang giữa ký túc xá tìm từng phòng một. Khi đến tầng thứ tư, hắn thấy bốn gã đàn ông còn lại.

Lý Hỏa Vượng chảy máu khắp người khẽ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cổ của mỗi tên.

Cho dù trong tay chúng có cả con tin lẫn vũ khí thì đứng trước một Lý Hỏa Vượng như vậy, khí thế cũng hoàn toàn không nằm về phía chúng.

Cuối cùng tên có tính cách mềm yếu nhất trong bốn người bỗng nhiên buông nữ sinh trong lòng mình ra, hắn run rẩy nói:

“Đồng chí, bây giờ bọn ta có thể tự thú không? Thực sự bọn ta chưa làm gì hết! Chuyện cướp ngân hàng lúc trước là do anh Báo ép ta thôi, hắn chính là kẻ chủ mưu!”

Tay trái Lý Hỏa Vượng bỗng rút ra một con giao găm dưới người, cơ thể hắn hơi nghiêng về phía trước, hắn điên cuồng cười chảy nước mắt nước mũi xông về phía chúng.

Khoảng cách giữa đữ từng gϊếŧ người và chưa từng gϊếŧ người là cực kỳ lớn.

Máu tươi màu đỏ sậm nhỏ xuống theo cái cầu thang, từng giọt từng giọt nhỏ từng bậc thang một.

Lý Hỏa Vượng thương tích đầy mình ngồi trên hai cỗ thi thể vừa rồi thở hổn hển từng ngụm khí, cảm nhận cơn đau đớn trên khắp người mình.

Không rõ do dây thần kinh hay cơ bắp bị đứt mà tay phải hắn hơi khó nhấc lên.

“Hỏa Hỏa Vượng?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, cơ thể Lý Hỏa Vượng run lên bần bật. trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng kích động khiến hắn muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đi càng xa càng tốt.

Nhưng khi nhớ tới Bạch Linh Miểu đang bị mắc kẹt với Tâm Trọc thì miệng Lý Hỏa Vượng không còn lặp đi lặp lại ảo giác nữa mà hắn chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn bậc thang trên cùng.

Đó là Dương Na, trên tai nàng đang đeo đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thúy vô cùng tinh xảo. Lý Hỏa Vượng nhớ đôi khuyên tai này, đó là món quà sinh nhật tặng Dương Na mà trước kia hắn phải nài nỉ mẹ.

“Huhuhu Hỏa Vượng! Sao ngươi lại bị thương nặng thế này!”

Dương Na nước mắt giàn giạu nhào đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, luống cuồng nhìn vết thương đang không ngừng rỉ máu của hắn.

Nàng muốn dùng tay bịt vết thương ấy lại, nhưng không tài nào bịt nổi.

“Giả đấy giả đấy giả đấy!”

Lý Hỏa Vượng không ngừng nhẩm đi nhẩm lại, tay trái đang nắm chặt con dao ấy của hắn càng lúc siết càng chặt hơn.

Khi hắn định giơ con dao găm trong tay lên thì Dương Na cất lời nói:

“Sao ngươi lại đến cứu ta chứ! Ngươi điên rồi!! Sao ngươi lại đến cứu ta chứ! Ngươi cứ như vậy thì làm sao ta quên được ngươi!”

“Aaaaa!!”

Lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy con dao trong tay như nặng ngàn cân, vài câu nói của đối phương khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Cảm nhận được cơn đau đớn như xé nát tim gan, Lý Hỏa Vượng dùng hết toàn bộ ý chí của bản thân mà cắm con dao găm vào l*иg ngực Dương Na, lưỡi dao sắc bén vạch rách cái áo len bó sát màu tím, cũng đồng thời xuyên thủng làn da của Dương Na.

Cảm nhận được cơn đau đớn ở l*иg ngực, Dương Na run rẩy chớp mắt nhìn Lý Hỏa Vượng. Lúc này trong đôi mắt nàng chẳng có sự sợ hãi, cũng chẳng có thất vọng hay trách móc mà chỉ có sự u buồn sâu thăm thẳm.

“Hả Vượng, tại sao chứ?”

Ánh mắt của đối phương như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Lý Hỏa Vượng, không, nó còn đau gấp trăm gấp vạn lần cảm giác ấy.

Trong lúc hắn đang tuyệt vọng đến mức suy sụp chuẩn bị tiếp tục dùng lực mạnh hơn thì bỗng nhiên lại cảm nhận cảm giác đau đớn như có ngọn lửa thiêu đốt trong vổ họng, cảm giác đau đớn ấy ngày càng nghiêm trọng, đến mức toàn bộ không gian xung quanh dường như bắt đầu trở nên bất ổn.

“Keng!”

Con dao găm trên tay Lý Hỏa Vượng rơi xuống dưới đất, cơn đau đớn tột cùng khiến hắn bất giác run lên bần bật.

Dương Na chẳng bận tâm đến vết thương giữa l*иg ngực mình mà vội vàng bổ nhào đến, để Lý Hỏa Vượng nằm ngửa rồi ôm trọn hứn vào lòng.

“Ầm!”

Toàn bộ bốn bề xung quanh biến mất trong chớp mắt, Lý Hỏa Vượng lại trở về giữa khu rừng tối đen như mực ấy.

Lúc bấy giờ hắn đang quỳ hai đầu gối trên mặt đất, tấm thẻ tre màu đỏ trước mặt chính là Đại Thiên Lục, dường như tấm thẻ tre đang bọc thứ gì đó lại ở bên trong.

Đúng lúc này, một cái lưỡi lòi ra từ tấm thẻ tre, hơn nữa nó còn bắt đầu nói chuyện, Đại Thiên Lục sống rồi.

“Nhất thiệt chuyến luân! Nhất tiệp đại thiên! Diệu cảnh chư cực! Phi ngôn khả thuyên! Thiên hảo thần ngụy, đắc vô khí tuyên! Ngô chủ chí cao! An cảm kinh yên!?”

Nghe thấy tiếng của Đại Thiên Lục, Lý Hỏa Vượng cảm nhận tất cả các giác quan của mình lại bắt đầu dung hợp lại từ đầu, dung hợp lại thành loại cảm giác đặc biệt khi cảm nhận được sự tồn tại của Ba Hủy.

Nhờ loại cảm giác này mà Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận Đại Thiên Lục đó đang còn sống.

Hắn chạm vào những sợi thẻ tre màu đỏ đang biến thành những con sâu bọ đỏ rực không ngừng nhúc nhích.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0