Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606: Một Năm Nữa Trôi Qua

Chương 606: Một Năm Nữa Trôi Qua Chương 606: Một Năm Nữa Trôi Qua

Dựa theo ghi chép của Giám Thiên Ti, người kể chuyện luôn có nhưng không phải đều gọi là Gia Cát Lượng.

Mỗi lần bọn họ xuất hiện, thế giới này luôn có thay đổi lớn. Với lại người kể chuyện biến hóa tài tình, ai cũng không thể xác định được vị trí của hắn.

Theo lý mà nói, người kể chuyện cũng không gây hại đến sự tồn tại và ổn định của nước Đại Lương. Giám Thiên Ti chắc là không muốn trả lời mới đúng.

Tuy nhiên chuyện không phải như vậy:

“Người kể chuyện Gia Cát Lượng, lừa dối mọi người, tru di tam tộc.”

Đây là thánh chỉ nguyên văn do hoàng đế nước Đại Lượng ban ra.

Nếu không gặp thì thôi, chỉ cần gặp thì người của Giám Thiên Ti nhất định nghĩ cách xử tử người này.

Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định, còn rất nhiều tin tức liên quan đến Gia Cát Lượng vẫn chưa nói với bản thân.

Ví dụ nói, tính cách của hắn. Hắn thật sự là người tốt thích làm việc thiện sao? Mục đích của người kể chuyện ở khắp nơi là gì? Mục đích cướp Tâm Trọc trước đây của hắn lại là như thế nào?

Lý Hỏa Vượng trầm tư, suy nghĩ những vấn đề này.

Qua rất lâu, Lý Hỏa Vượng dùng tay ấn bụng của mình, cảm nhận sự tồn tại của con quay trong bụng.

Hắn đã giúp bản thân, nếu không phải đồ của hắn. Nói không chừng trước kia, lần đó bản thân đã rơi vào phiền phức rồi.

“Hơn nữa…”

“Sẽ có ngày gặp lại, Nhĩ Cữu, tiểu sinh Gia Cát Lượng. Nếu gặp phải phiền phức không giải quyết được, nhớ đến Hạnh đảo ở Tây Hải tìm tiểu sinh. Tuy rằng năng lực có hạn, nhưng có thể giúp tiểu sinh vẫn sẽ hết lòng giúp đỡ.”

Đây là nguyên văn khi đó của Gia Cát Lượng, Lý Hỏa Vượng biết không thể hoàn toàn tín nhiệm người khác, nhưng nếu lỡ thì sao? Lỡ như hắn thật sự có thể giúp ích cho bản thân thì sao?

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lý Hỏa Vượng lắc đầu, đứng lên đi ra ngoài bình phong.

Thực ra tin thì vẫn không nên tin, hai lựa chọn này đều không khác nhau lắm. Nếu Tọa Vọng Đạo đang quấy rầy hắn, muốn xác định vị trí của Bắc Phong, cuối cùng bản thân vẫn phải đi tìm hắn.

“Nếu lần đầu tiên đại nhân đến, nô tài đi cùng đại nhân.”

“Có bản đồ Đại Lương không? Cho ta một bản, càng tỉ mỉ càng tốt.”

Dưới sự hướng dẫn của thái giám, Lý Hỏa Vượng đã đến bên ngoài Giám Thiên Ti. Hắn nhìn chằm chằm hồn thiên nghi khổng lồ ở phía xa, từ từ thở dài.

Trong tay hắn là bản đồ đã được đánh dấu, Tây Hải, đây chính là vị trí mà Gia Cát Lượng nói với bản thân lúc đầu.

Muốn đi qua bên đó, bản thân phải xuyên qua nửa đường Giang Nam.

Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng muốn đi ngay trong ngày, nhưng khi hắn vội vã đi mua một chút lương khô trên đường, trời đã xế chiều rồi.

Lý Hỏa Vượng ngồi quầy hàng ven đường, lặng nhìn mặt trời dần buông xuống giữa những tòa nhà ở kinh đô.

“Hôm nay nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai lên đường. Dù cho Gia Cát Lượng có bất kỳ thái độ gì với bản thân, sau đó luôn có một trận ác chiến xảy ra.”

“Khách quan, mì của ngươi đây. Còn hai bánh bao thịt của ngươi, đĩa giấm để đây cho ngươi.”

Lý Hỏa Vượng đẩy đĩa giấm ra xa một chút, bữa tối có bánh bao cũng thôi đi, còn có giấm nữa. Thế giới này thật sự điên đủ rồi.

“Khịt… Khịt…”

Ngửi mùi thơm của màn thầu, dùng cái mũi đen không ngừng làm cong ống quần. Sau khi ăn vài sợi mì và vài cái bánh bao, Lý Hỏa Vượng cũng phớt lờ nó, nó nên giảm cân rồi.

Ngay lúc này, ông chủ quầy mì vừa dùng khăn trên người lau vừa cười khúc khích nói: “Các vị khách quan, ăn chậm thôi. Tuy là mặt trời đã xuống núi rồi nhưng đừng vội. Hôm nay là giao thừa, kinh đô không cấm đi lại vào ban đêm.”

Đũa Lý Hỏa Vượng đang ăn mì bỗng dừng lại, rồi tiếp tục hì hục ăn:

“Thấm thoát lại qua một năm nữa rồi…”

Tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nghe ồn ào ở bên ngoài. Nghe được đêm giao thừa trong kinh, hình như có hoạt động gì đó.

Nhưng hắn chẳng có chút hứng thú gì, đầu óc toàn nghĩ về khả năng nguy hiểm sắp gặp phải. Tâm trạng không thể không bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.

Hắn biết sau này rất nguy hiểm, nhưng không thể cải thiện thực lực trong thời gian ngắn, thế nào cũng không thể.

Bản thân lại không thể dùng tâm để tinh luyện bất kỳ pháp khí có năng lực phi thường nào, chẳng lẽ tự luyện bản thân sao?

“Hửm?”

---

“Lý chưởng quỹ, chu sa mà ta yêu cầu đã đến chưa?”

Ông chủ tiệm thuốc đang gảy bàn tính ngẩng đầu lên nhìn bèn nhìn thấy một vị nam nhân mặc áo đạo sĩ màu đỏ quái gở.

Lão vội vàng mỉm cười lấy lòng, người này hẳn là một khách hàng lớn.

“Khà khà, khách quan, tôi đây chỉ đợi ngài đấy, ba mươi cân đều nằm ở đây cả. Ê này, Tiểu Hổ Tử, mau tới cầm đồ đem về nhà cho khách.”

“Không cần đâu, ta tự cầm.”

Thanh toán xong tiền cọc, Lý Hỏa Vượng xách cái túi bằng một tay, xoay người rời khỏi tiệm thuốc.

Tiểu Hổ Tử làm thuê ở tiệm thuốc rất ngạc nhiên, hắn hỏi ông chủ của mình:

“Chưởng quỹ, người đó mua 30 cân chu sa để làm gì thế? Người bình thường có cần đến thì cùng lắm cũng chỉ mua khoảng một hai cân thôi chứ.”

“Cộc” một tiếng, chủ tiệm thuốc cong ngón tay giữa, gõ thẳng lên đầu tên người làm ngốc nghếch.

“Đau à? Vậy thì đúng rồi đó! Hãy nhớ lấy bài học này! Mày chỉ là một thằng làm thuê thôi, quan tâm người khác mua về làm gì. Dù hắn ta có mua về trộn với cơm ăn thì cũng không liên quan đến chúng ta!”

“Bịch” một tiếng, túi chu sa nặng trịch bị quăng lên xe ngựa, Lý Hỏa Vượng trực tiếp ngồi lên xe, huýt sáo. Màn Thầu lập tức quẫy đuôi lia lịa đi theo.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0