Lý Hỏa Vượng ngồi ở một góc của phòng khách, trầm mặc theo dõi cuộc thảo luận của những người có vai vế.
Để đôi bên đi đến được sự thống nhất, họ dường như đang tranh cãi xem có nên lôi kéo một số thái giám trong cung hay không.
Một bên cho rằng các thái giám trong cung đều giống nhau, một bên khác thì lại cho rằng một số mối quan hệ trong cung trước đây vẫn còn có thể lợi dụng. Sự chú ý của Lý Hỏa Vượng không để trên những người này mà chủ yếu là trên người Gia Cát Lượng ở bên cạnh.
Bình chân như vại ngồi ở đó uống trà, như một vị khán giả, và cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Ngay cả với thân phận cao thượng của hắn ở Đại Tề, chỉ cần cất lời là có thể chấm dứt cuộc xung đột này.
Lý Hỏa Vượng đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, thấp giọng hói:
"Làm loạn đến như này rồi, ngươi không đi khuyên tí gì sao? Vào lúc này không có người lãnh đạo cũng không được ổn."
"Không sao, có Tần lão ở đây, họ cũng không cãi nhau được bao lâu, tiểu sinh ước đoán họ muộn nhất là ngày mai có thể động thủ, cái vị tiểu hoàng đế không phải là điều mấu chốt, vị hoàng thái hậu phía sau rèm nhϊếp chính mới là quan trọng nhất.”
"Hy vọng là vậy, ta đi ra ngoài cho khuây khỏa."
Lý Hỏa Vượng đứng dậy, liền hướng phía ngoài mà đi.
Đi đến sân trước ngôi nhà chính đầy vắng vẻ, Lý Hỏa Vượng không đợi lâu, hắn trực tiếp rời khỏi Lương phủ.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng rời khỏi Lương Phủ, một bên tường có chút phai màu hình hoa văn người bên phía song cửa sổ đột nhiên mở miệng lên tiếng
"Tại sao còn chưa hành động? Những người như chúng tôi đều đang ở bên ngoài cực khổ mà đợi đây. Thậm chí còn có cả Giám Thừa.”
Lý Hỏa Vượng cau mày, quay về phía hoa văn được trang trí trùng điệp từ trên song cửa sổ nói:
"Ta còn chưa thăm dò được quyển lão Hoàng Lịch của Gia Cát Lượng, ngươi gấp cái gì?"
"Hơn nữa, bây giờ mà tùy tiện hành động, chỉ có thể làm bứt dây động rừng, sức mạnh của Gia Cát Lượng như thế nào, chả lẽ ngươi còn không biết."
"Hãy nhanh nhất có thể, trong khoảng thời gian mấu chốt này, không thể chậm chễ mà tiến tới."
"Ta hiểu được, yên tâm, trong khoảng thời gian mà Tọa Vọng Đạo lần nữa đến làm phiền Gia Cát Lượng chính là cơ hội hành động tốt nhất của chúng ta, tránh việc phải đối diện với Tọa Vọng Đạo, Gia Cát Lượng chắc sẽ dùng Lão Hoàng Lịch của hắn."
"Ngươi chắc chắn rằng Tọa Vọng Đạo sẽ động thủ không thành?"
"Chắc chắn, Gia Cát Lượng và Tọa Vọng Đạo đã xung đột với nhau rồi, giữa họ không phải cá chết thì chính là lưới rách. Trước đây Tọa Vọng Đạo đã mai phục hai lần rồi, chắc chắn sẽ có lần thứ 3, được rồi, ta đi về trước, nếu không Gia Cát Lượng sẽ nghĩ ngờ."
Nói xong người ấy, Lý Hỏa Vượng không đợi tên kia nói gì nữa, quay người nhanh chóng trở về Lương phủ.
Thuận theo thế, hoa văn trang trí trên song cửa sổ không động đậy nữa, cách đó hơn mươi dặm ở phía ngoài phủ, một người phụ nữ mập mạp cầm chiếc kéo màu đỏ vò tấm rèm cửa sổ trong tay thành những quả bóng rồi ném vào lửa, sau đó nghiêng người sang một bên và nói với Giám Thừa những gì vừa xảy ra.
Giám Thừa nheo mắt lại, mặc cho hai cô gái xinh đẹp đấm vai bóp chân cho mình.
Thấy đàn hương ở một bên nọ đã cháy hết, nữ nhân béo nọ liền lập tức đi tới đến mài lại và châm lửa một cách nghiêm túc.
Ngay khi làn khói trắng bốc lên một lần nữa, Giám Thừa cất tiếng.
"Phân phó xuống dưới, thả hai người Tọa Vọng Đạo ra, để họ đưa ra những lá bài khác, tiện thể chuyển lời, ngay mai buổi trưa 3 giờ, cùng nhau động thủ bao vây, trừ việc muốn lịch Lục Diệu, cái gì cũng không muốn.”
Vị nữ nhân béo ấy có vẻ bị dọa sợ trước sự dặn dò của đối phương, Tọa Vọng Đạo luôn là kẻ thù của Giám Thiên Ti, Giám Thừa lại định lên kế hoạch làm ăn với họ!
"Giám Thừa đại nhân, họ sẽ như vậy sao?"
"Ta hiểu những kẻ lừa đảo này, họ sẽ làm như vậy, các người đều tưởng rằng họ đều chỉ là những kẻ mất trí liều lĩnh, thực ra, họ cũng có thứ mà họ quan tâm, chỉ là bình thường che dấu rất tốt mà thôi.”
Nói đến đây, Giám Thừa dường như cảm thấy hơi mệt mỏi, đứng dậy đi về phía giường.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai cô gái chỉ mặc yếm nằm trong chăn vội vã vén chăn lên.
Khi Giám Thừa nằm xuống, hai cô gái lập tức co người lại lui về phía cuối giường, ôm chặt lấy bản chân nứt nẻ của Giám Thừa và áp thật chặt vào lòng họ, dán thật chặt sự mềm mại của bản thân lên.
Giám Thừa thở dài, khó khăn xoay người xuống giường:
"Đi đi, ngày mai khi hành động, nhắc nhở cho ta, chuyện này vô cùng quan trọng, ta sẽ tự mình chiến đấu.
"Vâng, nô tì tuân mệnh."
Người phụ nữ mập mạp cầm lấy chiếc kéo màu đỏ cắt theo phía hướng của đèn dầu, cả phòng lập tức tối sầm lại, hơi cúi đầu về phía giường của Giám Thừa rồi từ từ lui ra khỏi phòng.
Ngày hôm sau, Lý Hỏa Vượng dậy sớm, cũng không ăn sáng, trong lòng không an tâm đừng trong viên rồi trở về, hắn ta luôn cảm thấy sẽ có chút chuyện gì đó xảy ra vào hôm nay.
Xung quanh người đi tới đi lui, không những bàn tán rằng người như thế nào là người Đại Tề, Lý Hỏa Vượng vốn định không quan tâm đến họ, coi họ là những bảng trang trí.