“Haha.”
Gia Cát Lượng ngồi xuống đất nhẹ nhàng viết, mở ra bức tranh trong tay, đàn tranh màu đen đặt trước mặt hắn.
Tích, dây đàn tranh bị Gia Cát Lượng nhẹ gảy, trống trận vô cùng dồn dập bị tiếng đàn không dừng hóa giải.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, từ nơi xa quân đội Hãm bắt đầu đi về phía trước từng bước một, hơn nữa càng lúc càng nhanh.
Ngay khi sát khí của họ tăng lên đến đỉnh điểm, một chút máu tanh chảy ra từ dưới đất, nhanh chóng hòa vào đàn tranh của Gia Cát Lượng.
Cũng ngay lúc này, nhà ở bốn phương tám hướng đều liên tiếp bị bong ra từng mảng gỗ vụn gạch ngói, lọ ra bốn tòa pháp đàn dán đầy bùa chú.
Mấy vị đạo sĩ mặc áo bào tím đồng loạt giơ kiếm, bắt đầu mở hũ làm phép.
Cùng lúc đó, tiếng phạm trầm thấp không biết xuất hiện từ đâu, như cái màn bao hết tất cả vùng phụ cận.
“Lý huynh, huynh không cảm thấy cái này rất có ý tứ sao?”
Tay Gia Cát Lượng vừa lật, cuốn lão Hoàng Lịch xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn lấy ra bút lông sói, dùng ngòi bút phất lên vài cái ở pháp đàn bốn phía xa kia, bốn tên đạo sĩ trong nhày mắt liền chết, mà bút lông sói trong tay Gia Cát Lượng lại dính đầy mực, có thể viết chữ.
Ngay khi Gia Cát Lượng chuẩn bị hạ bút, người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng di chuyển, tay phải như vô hình sờ đến cuốn lão Hoàng Lịch kia.
Trong nháy mắt tới tay, Lý Hỏa Vượng lấy ra tất cả vốn liếng không ngừng di chuyển cầm cuốn lịch khinh công bay về phía song cửa kia.
“Lý Hỏa Vượng!”
Tiếng Gia Cát Lượng tràn đầy phẫn nộ, thậm chí mái ngói từ bốn phía cũng bắt đầu run rẩy.
“Đừng lo! Nhanh giúp ta ngăn hắn lại! !”
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng hô.
Tất cả các nơi Giám Thiên Ti từ các nơi khác nhau lao ra, bao vây Gia Cát Lượng.
Nhưng họ hiển nhiên không phải đối thủ của Gia Cát Lượng, mà một bên đội quân Hãm lộ ra từng gương mặt vuông vắn, mang theo sát khí ngất trời đến bao vây Gia Cát Lượng.
Lý Hỏa Vượng chạy điên cuồng thoát thân căn bản không nhìn tới rốt cuộc sau lưng xảy ra chuyện gì, duy nhất hắn có thể nghe được chính là tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt.
Nghe những tiếng kia ngày càng gần, Lý Hỏa Vượng càng hết sức chạy thoát thân.
Chờ khi hắn đi qua song cửa phòng ngủ, Giám Thừa đã cưỡi một con ngựa cao lớn đợi sẵn.
Giờ phút này bên cạnh hắn không còn bao nhiêu người, đều chia ra ngăn cản Gia Cát Lượng.
“Mau đưa sách Lục Diệu Lịch cho ta!”
Giám Thừa đưa tay về phái Lý Hỏa Vượng.
“Được!”
Lúc này Lý Hỏa Vượng đưa tới cuốn sách cổ trong tay.
Một cái tay không có da đến gần giao thoa với một bàn tay tuổi già.
Sau một khắc một đường ánh sáng chui ra từ trong cuốn hoàng lịch, đâm vào cổ Giám Thừa
Giám Thừa sững sờ, ngọc bội bên hông hắn lóe lên một cái, vỡ ra chia năm xẻ bảy, khói trắng trong ngọc bội nháy mắt bay ra cuốn lấy cánh tay Lý Hỏa Vượng cầm dao găm.
Ngắn ngủn trong hai nhịp thở, tay Lý Hỏa Vượng cầm dao găm kia ăn mòn chỉ còn lại một nửa xương.
Nhưng vẫn chưa xong, Lý Hỏa Vượng hé miệng, vài chiếc răng hàm vun vυ"t bay ra ngoài, đánh vào l*иg ngực hắn lại không nghĩ đến rõ ràng không xuyên qua, quan phục của Giám Thừa thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng lại phòng vệ mạnh mẽ kinh người.
“Làm sao ngươi dám!!”
Giám Thừa trợn mắt nhìn.
Lý Hỏa Vượng chỉ nhìn đơn giản chân đạp mạnh xuống mặt đất, bay đến bên người Giám Thừa, bên tay lộ xương hung hăng đâm vào cổ hắn.
Cái này cuối cùng cũng xuyên qua, máu tơi đỏ thẫm từ trong miệng trong cổ hắn phun ra, nhuộm đỏ cả chòm râu dê của Giám Thừa.
Người Lý Hỏa Vượng nghiêng về phía trước, hoàn toàn đè lên người hắn, đưa miệng đến bên tai hắn nói:
“Làm sao ta dám? Con mẹ nó ta là Hồng Trung của Tọa Vọng Đạo đây, chẳng lẽ còn tương thân tương ái với Giám Thiên Ti các ngươi sao?”
Mạnh mẽ đâm một nhát nữa, đầu Giám Thừa nghiêng một cái, lập tức chết không thể chết hơn.
“Hahaha…Hahaha!!! Thoải mái!!”
Lý Hỏa Vượng giơ cánh tay bị đứt, xoay người lại nhìn về Giám Thiên Ti bên cạnh Gia Cát Lượng.
“Hahaha!! Các ngươi đều bị lão tử đùa giỡn! Không nghĩ tới ta sẽ là Tọa Vọng Đạo?”
Lý Hỏa Vượng nhấc lên vết sẹo trên mặt chưa khép lại, để lộ gương mặt bằng xương bằng thịt ra trước mặt mọi người.
Nhưng vẫn chưa xong, từng đám cành cây màu đen nhúc nhích chui vào phía dưới máu thịt trên đầu Lý Hỏa Vượng.
Các loại nhánh lớn bé không ngừng uốn lượn, rõ ràng cưỡng ép biến đầu hắn thành hình khối lập phương.
Ngay sau đó có tiếng xương cốt đứt gãy, ngũ quan của Lý Hỏa Vượng bắt đầu biến dạng.
“Cha…”
“Theo phân phó của ta tối hôm trước mà làm! Nhanh lên!!”
Lý Tuế làm theo, ngũ quan Lý Hỏa Vượng bắt đầu lôi kéo vặn vẹo.
Hai con ngươi cứng rắn bị lồi ra ngoài, ngũ quan Lý Hỏa Vượng trên khuôn mặt hình vuông cuối cùng ghép thành một chữ Trung sâu sắc.
Thấy một màn như vậy, những tên Tọa Vọng Đạo ngụy trang thành quân đội Hãm nhao nhao huýt sáo, hoan hô.
“Hahaha! Lão đại Hồng Trung rất trâu, ta thật sự không ngơ ngươi có thể ngụy trang thành tiểu tử này!!”
“Hồng Trung lão đại, chiêu này làm hay lắm!”
“Hồng Trung lão đại! Vô địch thiên hạ!!”
Lý Hỏa Vượng nghe những tiếng này điên cuồng cười lớn, nâng theo thi thể Giám Thừa không ngừng lắc lư với họ.