"Không, không đúng! Không đúng!"
"Con trai! Ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ!"
Tôn Hiểu Cầm bị hành động của Lý Hỏa Vượng làm cho hoảng sợ, bà nhanh chóng đặt hộp thức ăn trong tay xuống, vươn hai tay ra ôm chặt lấy đầu Lý Hỏa Vượng, đưa tay vuốt ve hết lần này đến lần khác mái tóc ngắn ngủn của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhận được sự xoa dịu, hắn ngừng lại động tác ban nãy và nhắm mắt lại vì nỗi đau đớn.
Kỳ thực hắn không sợ hao tổn sức lực, cũng không sợ bị hành hạ hay chết chóc, mà là sợ chính mình lại trở về khoảng cách giữa hiện thực và mộng ảo, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Nếu hắn có thể chắc chắn 100% rằng thế giới này là có thật thì không sao, nhưng bây giờ mọi thứ với hắn chỉ là một phỏng đoán, dù có đoán thế giới này có bao nhiêu phần trăm là thật, thì vẫn luôn tồn tại một mảy may nào đó rằng đây là giả.
"Điều này có thể sao? Điều này làm sao có thể? Ta còn chưa học qua tu chân công pháp, làm sao có thể sử dụng thiên tiên nhất khí dễ dàng như vậy được?"
"Hơn nữa chuyện này cũng không rõ ràng, nếu cả hai thế giới đều có thật, tại sao ta có thể dễ dàng biến ra vàng ở chỗ này, nhưng lại không thể làm như vậy ở chỗ đó? Khả năng của Tâm Tố còn phân biệt theo từng nơi sao?"
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, sau đó mở to mắt và giận dữ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn bên cạnh giường, cố gắng dùng suy nghĩ để biến ra một miếng vàng thật lớn, nhưng trên đó vẫn không có gì thay đổi, sau đó hắn lại cố gắng dùng suy nghĩ để di chuyển chiếc tủ đầu giường, nhưng nó vẫn y nguyên chỗ cũ.
Không cần biết Lý Hỏa Vượng nghĩ như thế nào, lúc này tĩnh mạch trên cổ hắn đều nổi gân xanh, hai tròng mắt đỏ ngầu vằn đầy tia máu đang tức giận nhìn chằm chằm, dáng vẻ trông vô cùng đáng sợ.
"Con trai, đừng làm ta sợ, ta thật sự không thể chịu đựng nổi, ngươi bị sao vậy?"
Tiếng nấc nghẹn ngào của Tôn Hiểu Cầm khiến Lý Hỏa Vượng ngước nhìn bà ta, vết chân chim nơi khóe mắt của bà đã lâu không xuất hiện trong mắt hắn, hắn chợt nhận ra mẹ mình đã già đi rất nhiều.
Một người mẹ như vậy, cho dù chỉ là giả cũng khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy đau lòng vô cùng.
"Mẹ, ta không sao. Ta thực sự không sao."
Lý Hỏa Vượng với vẻ mặt hòa hoãn thấp giọng an ủi, hắn không thể hành động theo cảm tính mà đưa ra những suy đoán vô căn cứ được, nếu không, hắn sẽ lại lần nữa rơi vào vũng lầy của vướng mắc trước đó.
Đầu óc Lý Hỏa Vượng càng lúc càng rối bời, hắn lắc đầu nguầy nguậy, hít một hơi thật sâu để ổn định tinh thần.
Nếu nghi ngờ rằng thế giới này là có thật, vậy thì hắn phải làm đến nơi đến chốn, đi tìm kiếm những bằng chứng chắc chắn để bác bỏ nó thay vì chỉ biết ngồi đây suy nghĩ lung tung, ít ra thì tình hình hiện tại cho thấy khả năng thế giới này có thật là không cao.
"Bằng không thì làm sao giải thích được, từ thế giới đó ta có thể mang theo bất cứ thứ gì theo đến đây, nhưng lại không thể mang bất cứ đồ gì ở đây đến đó? Không có chuyện thế giới bên kia là giả được, đúng không?"
Lý Hỏa Vượng tựa đầu vào l*иg ngực của Tôn Hiểu Cầm, tận hưởng cảm giác yên bình hiếm có này, cảm giác mà hắn đã nghĩ đến trong giấc mơ ở thế giới đó từ rất lâu rồi.
"Mẹ, Na Na bây giờ thế nào rồi?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Na Na? Na Na vẫn tốt lắm..."
Tôn Hiểu Cầm giọng điệu có chút bối rối, nhưng cũng không quan tâm đến sự lúng túng, bà lấy khăn giấy trong túi ra lau mồ hôi cho đối phương.
Dây dưa với những người bên Tọa Vong Đạo đã lâu, Lý Hỏa Vượng sao có thể không đoán định được những lời của Tôn Hiểu Cầm là thật hay giả.
"Mẹ, rốt cuộc Na Na thế nào rồi vậy?"
Như thể có dự cảm chẳng lành, trái tim Lý Hỏa Vượng chợt trở nên nặng trĩu.
Tôn Hiểu Cầm vẫn còn muốn che giấu điều gì đó, nhưng mấy lần đều bị Lý Hỏa Vượng dễ dàng nhận ra, đối mặt với con trai luôn một mực hỏi cho đến cùng, cuối cùng bà cũng bất lực thở dài một hơi.
"Ngươi đừng oán giận nó, gần đây nàng ấy không thể đến được, Na Na là một cô gái tốt."
"Ta không oán giận, ta chỉ muốn biết bây giờ nàng ấy đang ở đâu?"
"Na Na đã thôi học và được bố mẹ đưa đi khám bệnh rồi."
"Nàng ấy bị sao vậy?"
Lý Hỏa Vượng không khỏi căng thẳng.
"Nàng ấy không sao cả, chỉ là có chút chán nản, cơm không thèm ăn nước không thèm uống."
Tôn Hiểu Cầm lại cầm hộp thức ăn lên, bón cơm cho Lý Hỏa Vượng.
Hắn nhai kỹ những thứ trong miệng mà chẳng biết mùi vị gì, hễ nghĩ đến cô gái đã ở bên cạnh hắn từ khi hắn còn rất nhỏ lại rơi vào kết cục như bây giờ, trái tim Lý Hỏa Vượng như muốn rỉ máu.
Đối phương đã trả giá và hi sinh quá nhiều cho bản thân hắn, nhưng hắn lại không thể trả lại cho nàng ấy bất cứ thứ gì.
"Không sao đâu, con trai, ta nghe nói đây là bệnh nhẹ, dùng thuốc có thể chữa khỏi, ngươi đừng tự trách mình."
"Mẹ, mẹ có thể thả con ra một lúc được không?"
Lý Hỏa Vượng đột nhiên lên tiếng hỏi Tôn Hiểu Cầm.