Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 664 - Chương 664: Thật Thì Tốt

Chương 664: Thật Thì Tốt Chương 664: Thật Thì Tốt

Tôn Hiểu Cầm đang cầm hộp thức ăn, trên mặt có đôi chút do dự, nhưng rồi cũng mạnh mẽ gật đầu.

"Được rồi! Ngày nào cũng bị sợi dây này trói buộc, chắc hẳn cũng ngột ngạt lắm rồi? Đi lại hoạt động một chút cũng tốt."

Nói xong, Tôn Hiểu Cầm bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo trói buộc trên người Lý Hỏa Vượng, bắt đầu từ tay hắn.

Chỉ sau một vài động tác, một giọng nam rất lo lắng phát ra từ camera giám sát ở góc trên bên trái của căn phòng.

"Này! Dì Tôn, ngươi làm gì vậy! Mau dừng lại!"

"Tay chân của con trai ta bị trói mãi, nó ngột ngạt lắm rồi! Đừng lo, có ta ở đây mà! Nó ngoan lắm!"

Hành động của Tôn Hiểu Cầm đột nhiên tăng tốc.

"Ta đến ngay bây giờ! Ta đến ngay bây giờ!"

Camera giám sát đột nhiên mất đi giọng nói.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng lấy lại được tự do, cánh cửa phòng ầm lên một tiếng rồi bị đẩy mạnh ra, hai cảnh sát trại giam cao to cường tráng với dùi cui trên tay lao vào ngay lập tức.

Nhưng đối mặt với Lý Hỏa Vượng đã lâu không hề vận động, chân tay teo tóp, bọn họ chỉ đứng trực ngay cửa, sau khi khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, họ căng thẳng hét lên vào bộ đàm để gọi tiếp viện cho giường số 1.

Gã trai trước mặt là một kẻ cuồng võ thuật, đã thành danh trong tâm trí của mọi người trong toàn khu trại giam này, khó đối phó một cách đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên Lý Hỏa Vượng lại phớt lờ mấy người đứng trực trước cửa, hắn đung đưa chân tay đau nhức của mình, đi đến cửa sổ được bao quanh bởi hàng rào sắt.

Lý Hỏa Vượng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nắm lấy lan can sắt, đưa tay ra đó.

Một tia nắng ấm áp chiếu vào đầu ngón tay trắng bệch của Lý Hỏa Vượng.

Cảm nhận dấu vết của hơi ấm đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trong lòng nhuốm màu khao khát và ngóng trông.

"Nếu mọi thứ ở đây là thật thì tuyệt vời biết bao..."

----

"Cốc cốc cốc! Cốc cốc cốc! Mặt trời lặn về phía tây, vùng trời đã tối, chín nhà, mười nhà, mười một nhà đều đóng cửa. Chỉ còn một cánh cửa không khóa, thắp hương đánh trống mới các vị thần!"

Nương theo nhịp trống càng lúc càng dồn dập, Bạch Linh Miểu vừa đánh trống vừa chạy chung quanh người đàn ông khỏa thân bị trói chặt chân tay ở giữa phòng.

Một nhóm người, già trẻ, nam nữ, nằm ở góc tường bên cạnh, đôi mắt của họ đang rưng rưng.

"Hôm nay Thượng Quan nhiều điềm lành, Nam Đẩu dựa vào Bắc Đẩu."

"Quan trên chưa từng đến, trước tiên phun ba ngụm nước thần."

"Bước về phía tây nam bắc, càn là trời và khôn là đất!"

"Yêu ma quỷ quái mau cút đi xa!"

Bạch Linh Miểu vừa xướng binh quyết đến đây, lập tức cởi khăn quàng đỏ trên đầu, ngâm vào bồn nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, chiếc khăn mang theo những giọt nước phủ lên mặt người đàn ông.

Trong tích tắc, người đàn ông bị trói chân tay đột nhiên hét lên một tiếng kêu thảm thiết như ma khóc, sói tru.

Chiếc khăn quàng đỏ ngâm trong nước, cùng với tiếng trống dồn dập, không ngừng thay đổi hình dáng, có khi phình ra thành đầu sói nứt nẻ, có khi chìm vào trong xương sọ biến thành con rắn bốn đầu như dính chặt vào nhau.

Tiếng kêu la thảm thiết càng lúc càng lớn, cuối cùng khi đạt đến đỉnh điểm, thân thể người đàn ông lập tức bị kéo căng như cánh cung, trực tiếp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, một tiểu nhân trong làn sương đỏ mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện, leo ra từ dưới chiếc mũ trùm màu đỏ và chạy nhanh về phía những thanh xà và cột nhà bên cạnh.

Bạch Linh Miểu cũng không có ý định di chuyển, đợi mãi cho đến khi tiểu nhân sương mù chui vào trong góc của cây cột, lúc đó nàng ta mới bước tới.

Khi móng tay sắc bén của Nhị Thần cắm vào xà gỗ, dùng sức mở ra, cùng với tiếng răng rắc của gỗ, một tòa cung điện nhỏ màu đỏ như máu hiện ra trước mặt bọn họ.

Cung điện nhỏ này dường như không phải được làm trước rồi mới đưa vào mà là được đúc trực tiếp từ lõi của cột nhà.

"Có phải các ngươi đã từng đắc tội với ai không?"

Móng tay đen kịt của Nhị Thần nhanh chóng chém một đường, toàn bộ tiểu cung điện trong nháy mắt sụp đổ, màu đỏ chói mắt kia cũng nhanh chóng tối sầm lại.

Nhìn thấy thù lao đồng tiền mà khổ chủ đưa đến trước mặt mình, Bạch Linh Miểu ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, nàng không nhận lấy, dứt khoát xoay người rời đi.

"Chút đồng tiền này ta cầm theo còn thấy mệt, các ngươi cứ giữ lại mà làm cái cột khác là được rồi, nghĩ cho kỹ xem ai đã xây nên cái xà và cái cột này, nhớ cho kỹ, lần sau còn trốn xa một chút."

Bạch Linh Miểu đi ra, ngồi lên xe ngựa của mình, nàng lập tức thở ra một hơi.

"Nghề này thật khó tìm."

Xuân Tiểu Mãn đợi cho đến khi Nhị Thần phía sau co chân lên xe ngựa, nàng mới lắc nhẹ dây cương và cho xe ngựa khởi hành về hướng thôn Ngưu Tâm.

"Miểu Miểu, công việc tháng này của tiên gia cũng coi như hoàn thành rồi đúng không?"

Nghe được lời nói của Xuân Tiểu Mãn, Bạch Linh Miểu gật đầu.

"Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là tháng này, tháng sau sẽ tính lại từ đầu."

Nói xong, nàng ngã người về phía sau, trực tiếp nằm luôn trên xe ngựa, cầm quyển sách bên cạnh mở ra.

Nội dung của cuốn sách này rất đơn giản, với một từ "vịt" được viết ở bên trái và một con vịt được vẽ ở bên phải.

"Vịt..."

Bạch Linh Miểu lấy một thanh gỗ chép đi chép lại từ này, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Sau khi ghi nhớ thật kỹ từ đó trong đầu, nàng lại lật sang trang thứ hai, lần này là chữ lợn.

Cuốn sách để nhận biết mặt chữ này không thể mua được ở bất cứ một nơi nào khác, bởi vì nó là do Cao Trí Kiên đích thân vẽ ra.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0