"Ta không thèm! Muốn ăn ngươi tự mà ăn! Lữ Tú Tài này đường đường là một nam nhân, còn cần đồ ăn thừa của phụ nữ sao?"
Lữ Tú Tài nhất quyết đẩy chiếc bánh bột ngô lui. Tạm thời hắn muốn quay trở về thôn Ngưu Tâm tìm Lý Hỏa Vượng, nhưng hắn lại không còn lộ phí, vốn là đường cũng không xa, nhưng tiền của hắn đều là kiếm được đồng nào tiêu đồng nấy, cũng không dư ra một đồng nào. Vốn dĩ muốn tìm một vài huynh đệ năm xưa cùng ăn uống nhậu nhẹt với nhau tụ tập một chút, nhưng không ngờ lũ khốn nạn này lại trở mặt không nhận người.
"Có chí khí như vậy sao, nếu có chí khí như vậy, Lữ Tú Tài, sao ngươi lại lăn lộn đến mức không có cơm ăn luôn vậy?"
Nghe thấy giọng nói nhạo báng từ phía sau, vẻ mặt Lữ Tú Tài lập tức giận dữ, hắn xắn tay áo, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Xuân Tiểu Mãn và Bạch Linh Miểu trong xe ngựa.
"Ai da! Đến sớm không bằng đến đúng lúc mà! Hóa ra là các ngươi! Các ngươi về thôn Ngưu Tâm đúng không? Để ta lái xe ngựa cho!"
Lữ Tú Tài đang chuẩn bị bước lên xe ngựa thì trực tiếp ăn một cước.
"Ta cho phép ngươi lên xe ngựa rồi sao?"
Bạch Linh Miểu ở bên cửa sổ xe từ trên cao nhìn xuống Lữ Tú Tài. Lữ Tú Tài đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của Đào Nhi, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người phụ nữ tóc trắng trước mặt.
Cảm giác mà người phụ nữ này mang lại cho hắn bỗng trở nên rất khác so với trước đây, nếu trước đây Bạch Linh Miểu là một cô gái hiền lành và ít nói, thì Bạch Linh Miểu bây giờ đã trở nên độc đoán ngang ngược hơn rất nhiều.
"Bạch cô nương, ngươi bị sao vậy?"
Lữ Tú Tài nhìn Xuân Tiểu Mãn, người đang cầm dây cương. Xuân Tiểu Mãn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
"Còn có thể thế nào nữa, giống như ngươi thôi."
"Ồ? Nàng ta cũng chạm vào thanh kiếm của sư phụ sao?"
Lữ Tú Tài mắt mở to ngạc nhiên.
"Tiểu Mãn, đừng nói nữa, chúng ta đi."
Bạch Linh Miểu không để ý đến Lữ Tú Tài nữa, trực tiếp thả rèm xuống.
"Này! Sao lại bỏ đi rồi! Cho ta quá giang với! Các ngươi đang trên đường trở về thôn Ngưu Tâm đúng không? Vậy thì vừa hay, chúng ta thuận đường mà! Này! Hiện tại sự phụ cũng đã trở lại thôn Ngưu Tâm rồi sao?"
Lữ Tú Tài vội vàng theo sau, liên tục đập vào xe gỗ, nhưng không có mảy may phản ứng. Lữ Tú Tài chạy theo một đường, cuối cùng xe ngựa dừng lại trước cửa của một quán trọ.
Sau khi sai tiểu nhị dắt chiếc xe ngựa vào sân sau, Bạch Linh Miểu phớt lờ Lữ Tú Tài ở bên cạnh, kéo Xuân Tiểu Mãn đi đến đại sảnh.
Trong khi Lữ Tú Tài và Đào Nhi vừa cùng ngồi xuống chiếc bàn bát tiên, ánh mắt Bạch Linh Miểu lập tức lạnh lùng quét qua.
"Ta cho ngươi ngồi chưa?"
"Này! Bạch cô nương, ngươi đừng không có tình người như vậy mà, quan hệ của chúng ta đã..."
Thấy Lữ Tú Tài có ý muốn thấy người sang bắt quàng làm họ.
"Ta với ngươi thì có quan hệ gì? Ngươi là sư huynh đệ cùng bỏ trốn cùng ta, hay là người của Bạch gia ta?"
Trong lòng Lữ Tú Tài đột nhiên chứa đầy nghiệp chướng, người phụ nữ này trước đây từng rất tốt, sao bây giờ tính tình lại trở nên cáu kỉnh như vậy.
"Được rồi! Chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn, bỏ một bữa ta có thể chết đói được chắc?"
Hắn lập tức kéo Đào Nhi đến chiếc bàn trống bên cạnh.
Thấy bầu không khí có chút căng thẳng, Xuân Tiểu Mãn định mở miệng nói gì đó, nhưng cảm nhận được Bạch Linh Miểu đá vào giày của mình, nàng cũng không nói gì nữa, bốn món ăn và một món canh nhanh chóng được dọn ra, nghe tiếng nhai và tiếng húp canh từ bàn bên cạnh, Lữ Tú Tài không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
"Đúng rồi."
Nghe thấy Bạch Linh Miểu đang nói chuyện với mình, Lữ Tú Tài lập tức giả vờ không quan tâm liếc mắt sang chỗ khác
"Ngươi cũng không cần phải đi theo, đi chỗ khác mà kiếm ăn đi, thôn Ngưu Tâm thuộc về Bạch gia ta, ta cho phép ai ở thì người đó mới được ở, còn tiểu tử ngươi, chỉ nhìn thôi cũng khiến ta thấy buồn nôn."
"Cái gì?"
Lữ Tú Tài thiếu điều nhảy cao ba thước.
"Ngươi không thể làm vậy được! Gánh hát Lữ gia của ta cũng sống ở đó!"
"Sống ở đó thì thành nhà của các ngươi sao? Nếu ngươi dám đi theo, ta sẽ để gánh hát Lữ gia cùng cút ra ngoài!"
Lữ Tú Tài vẫn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với Nhị Thần u ám đột nhiên xuất hiện sau lưng Bạch Linh Miểu, rốt cuộc hắn cũng không nói được lời nào. Hắn tức giận đập bàn, con mắt đỏ lên kéo Đào Nhi đang ngồi bên cạnh, nổi giận đùng đùng lao về phía cửa.
Nhìn thấy bóng lưng của đối phương đã rời đi, Xuân Tiểu Mãn mới nói:
"Miểu Miểu, có hơi quá đáng không? Dù sao thì hắn cũng là con trai của Lữ ban chủ."
"Ta cũng đâu đánh hắn hay mắng chửi hắn, sao lại gọi là quá đáng? Lẽ nào ngươi không thấy dáng vẻ tên tiểu tử này đối xử với cha ruột của mình như thế nào sao? Tại sao ta phải giúp đỡ một tên cặn bã không có tình người như hắn? Vả lại, dáng vẻ ban nãy của hắn có phải là thái độ cầu xin không?"
Bạch Linh Miểu nói xong, bưng bát cơm thứ tư lên, tiếp tục ăn.
Khó khăn lắm mới tìm được một huyện thành, Bạch Linh Miểu cũng không vội vàng rời đi, dự định ngủ lại một đêm thật ngon ở quán trọ, sáng hôm sau mới bắt đầu lên đường.
Trong khu chợ phiên náo nhiệt, Lữ Tú Tài phẫn nộ lẩm bẩm, hết lần này đến lần khác, hắn cứ nghiến răng rủa thầm mấy câu.