Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 667 - Chương 667: Tôn Nghiêm

Chương 667: Tôn Nghiêm Chương 667: Tôn Nghiêm

Nhưng dù có mắng mỏ thế nào thì hắn cũng không chống cự nổi tiếng kêu ục ục trong bụng, hắn liếc xéo người phụ nữ đang rủ mi lặng lẽ đi theo mình ở phía sau, kéo nàng ta tiếp tục đi tìm thức ăn trong huyện thành. Nhưng không có tiền, họ kiếm đâu ra thức ăn, đến khi mặt trời lặn xuống núi, cũng chỉ giúp cái bụng lấp đầy bằng nước.

"Này! Người đàn ông! Nào nào, đến đây! Ngươi đang thiếu tiền đúng không?"

Một người đàn ông trong con hẻm tối tăm vẫy tay với Lữ Tú Tài. Lữ Tú Tài kinh ngạc bước tới, hỏi:

"Sao vậy?"

Người đàn ông xòe tay ra, vài miếng bạc vụn xuất hiện trước mặt Lữ Tú Tài, ngay khi mắt Lữ Tú Tài sáng lên, người đàn ông với chòm râu trên cằm nhanh chóng thu tay lại.

Đến khi Lữ Tú Tài nóng lòng lên tiếng hỏi han, hắn mới chỉ vào Đào Nhi phía sau Lữ Tú Tài.

"Ba lượng bạc, để di của ngươi làm điển thϊếp cho ta một năm, thế nào?"

"Điển thϊếp?"

"Sao? Nghe không hiểu? Chỉ là mượn bụng của vợ ngươi để cho sinh cho ta một đứa con trai, sinh xong sẽ gửi lại cho ngươi toàn thân toàn vẹn."

"Bà nội nhà ngươi!"

Ầm một tiếng, Lữ Tú Tài giơ nắm đấm trực tiếp đấm thẳng vào mặt người đàn ông kia, bị ăn đánh tất nhiên phải đánh lại, hai người lập tức lao vào đánh nhau. Lữ Tú Tài không cao hơn đối phương, tướng tá cũng không to con bằng đối phương nên tất nhiên bị đánh tơi tả.

Đào Nhi ở một bên vội vàng chạy tới khuyên can nhưng bị gã cho một tát bay đi, Lữ Tú Tài nhìn thấy cảnh này thì lập tức tức sung huyết.

"Con bà nhà ngươi! Lão tử liều mạng với ngươi!"

Lữ Tú Tài móc từ trong ngực ra một con dao găm nhỏ, cuối cùng cũng có thể ngăn lại nắm đấm của đối phương. Hắn nhìn vào đôi mắt thù địch của Lữ Tú Tài, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sau khi bình tĩnh lại, Lữ Tú Tài mới cảm thấy toàn thân đau đớn, đầu lưỡi cuộn lại trong miệng, Lữ Tú Tài nhổ ra, hai cái răng hàm sau mang theo ngụm máu đều phun ra trên mặt đất.

"Chết tiệt, lão tử sao lại xui xẻo quá vậy!"

---

Sáng sớm ngày hôm sau, Lữ Tú Tài bị cơn đau trên người làm cho tỉnh lại, không có tiền ở nhà trọ, hắn chỉ đành ôm Đào Nhi nằm dưới một mái nhà cả đêm, lúc này hắn mới cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa đói. Bây giờ hắn đã thấy có chút hối hận, tại sao ban đầu lại làm hỏng số tiền thắng được đó chứ, nếu có thể giữ lại một chút, cũng sẽ không lâm vào tình cảnh như hiện nay. Mà điều khiến hắn tuyệt vọng hơn nữa là tiếp theo hắn không biết phải đi đâu, không thể trở về thôn Ngưu Tâm, hắn cũng không còn nơi nào để đi.

"Đương gia, hay ngươi bán ta cho người ta làm điển thϊếp đi..."

"Không được!"

Lữ Tú Tài không chút do dự từ chối.

"Để ngươi sinh con trai cho người đàn ông khác, lão tử biết để mặt mũi vào đâu!"

Một dấu vết buồn bã hiếm hoi lộ ra trên khuôn mặt Đào Nhi.

"Ta cũng không muốn bị bán, nhưng nếu không có tiền ăn thì sẽ đói chết, cha ta cũng chỉ vì không có tiền ăn nên mới bán ta đi..."

Nghiêng đầu liếc mắt nhìn đối phương, khuôn mặt nàng ta đã tái vàng vì đói, Lữ Tú Tài nghiến răng nghiến lợi đập mạnh nắm tay xuống đất, nếu hắn có thực lực như Lý Hỏa Vượng, thì sao có thể đi đến nông nổi này.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng hắn vẫn kéo Đào Nhi đứng dậy và đi về phía nhà trọ nơi Bạch Linh Miểu đang ở. Khi Bạch Linh Miểu và Xuân Tiểu Mãn vừa chuẩn bị xuất phát, Lữ Tú Tài lại xuất hiện trước mặt họ.

Hắn thực sự không muốn chịu thua một người phụ nữ, nhưng khi nghĩ đến việc Đào Nhi bị người đàn ông khác đè lên, Lữ Tú Tài nắm chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Bạch cô nương, ta xin lỗi chuyện trước đây, là ta bị mù, xin ngươi hãy cho phép ta trở lại thôn Ngưu Tâm!"

"Cầu xin người khác là cầu xin thế này đây sao? Ngươi gọi Lý Hỏa Vượng là gì, còn gọi ta là gì?"

Bạch Linh Miểu mang theo ý cân nhắc, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt.

"Lý Hỏa Vượng là sư phụ của ta, ta gọi ngươi là...là...sư nương!"

"Vậy mới đúng chứ, trên đời này, ngoại trừ cha ngươi ra, người khác không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với ngươi, nếu muốn lấy được thứ gì từ tay người ngoài, ngươi phải bỏ ra một chút gì đó mới được."

Lữ Tú Tài ra sức gật đầu.

"Đúng, sư nương nói rất đúng!"

"Được rồi, đi theo đi, đúng rồi, người vợ đứng bên cạnh của ngươi từ đâu ra vậy?"

Sự chú ý của Bạch Linh Miểu tập trung hết vào người phụ nữ đứng bên cạnh Lữ Tú Tài.

"Ta mua đấy, sư nương, ngươi nhìn hướng bên kia xem, ta mua được từ tay mấy người môi giới như vậy đấy."

Bạch Linh Miểu nhìn theo hướng ngón tay của Lữ Tú Tài, nhìn thấy một vài đứa trẻ choai choai sắc mặt vàng vọt, gầy trơ xương đang quỳ bên đường, sau cổ áo của chúng có nhét một ít rơm khô, một người đàn ông cao gầy bên cạnh đang mặc cả với những người khác. Xuân Tiểu Mãn nhìn thấy cảnh này đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên vô cùng khó coi. Bạch Linh Miểu vỗ vỗ vào mu bàn tay nàng ta, rồi hỏi Lữ Tú Tài.

"Bao nhiêu bạc một người?"

"Phải nhìn tướng mạo và cái đầu, lúc ta mua Đào Nhi là năm lượng."

Bạch Linh Miểu nheo mắt lại, nghĩ tới điều gì đó.

"Người ở thôn Ngưu Tâm đúng là hơi ít một chút...Vả lại một vài công pháp ở bên dưới từ đường, chỉ dựa vào các sư huynh đệ khác luyện tập e là vẫn quá ít, nếu muốn đủ hùng mạnh thì tốt nhất nên hình thành một quy mô mới được, cũng giống như thời của ông nội và cha mẹ ta hồi đó."

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0