Trực tiếp tìm người khác từ bên ngoài sẽ tồn tại rủi ro bị lộ tin tức, những thiếu nam thiếu nữ không nơi nương tựa này không còn nơi nào để chạy, nàng cũng có thể dễ dàng kiểm soát hơn.
Dù khi còn nhỏ không có ghi chép gì, cũng không biết Bạch gia rốt cuộc đã ngấm ngầm làm những chuyện gì, nhưng Bạch Linh Miểu nhớ rằng có một khoảng thời gian rất lâu, cuộc sống của người trong tộc rất thoải mái, khi còn bé, ngày nào cũng không thiếu thịt và trứng, trên cổ chân còn đeo một chiếc vòng vàng.
Hơn nữa, còn có thể ép Lý Hỏa Vượng tự thêu đi toàn bộ lớp da, điều này cũng đủ chứng tỏ họ có sức mạnh như thế nào. Nghĩ đến đây, Bạch Linh Miểu bước tới đó, ngay lập tức thương lượng giá cả với người làm môi giới.
Thấy Bạch Linh Miểu mua hết tất cả mà không màng cái đầu hay tướng mạo, người môi giới lập tức cười đến không khép được miệng.
"Sau này những người này đều sẽ là nô ɭệ của ta đúng không?"
Bạch Linh Miểu hỏi người môi giới đang cân bạc bằng cái cân nhỏ.
"Này! Cô nương nói vậy là sao chứ? Bọn ta cũng đâu phải là những kẻ man rợ ở Thanh Khâu, hoàng đế đã đích thân ban hành thánh chỉ, trong lãnh thổ của Đại Lương, không được phép sở hữu hay buôn bán nô ɭệ!"
Nói xong lời này, khuôn mặt người môi giới này lập tức cười haha.
"Đây sao có thể là nô ɭệ của gia tộc ngài được, đây rõ ràng là con trai và con gái nuôi của ngài mà. A! Mau lên! Mau dập đầu với nghĩa mẫu của các ngươi đi!"
Những thiếu nam thiếu nữ đói đến mức mặt mũi vàng vọt, gầy guộc dường như đã tê liệt, lập tức quỳ xuống đất, nằm rạp về phía Bạch Linh Miểu.
"Nghĩa mẫu!"
"Hahaha, vị cô nương này, đây là khế ước bán thân của con trai nuôi con gái nuôi của ngài, hai chúng ta tiền trao cháo múc."
Người môi giới vui vẻ nói xong, hoàn toàn không nhận thấy sự lạnh lùng trong mắt Bạch Linh Miểu phía sau hắn.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ trống vang lên, cùng với tiếng hát điều binh quyết của Bạch Linh Miểu, cộng với âm thanh của chiếc trống, Nhị Thần chậm rãi đi trên con phố lạnh lẽo bên cạnh.
"Ta biết ngươi rất hận loại người này, yên tâm, tên này tuyệt đối không thể sống sót tới ngày mai."
Bạch Linh Miểu lại vỗ vỗ lên mu bàn tay Xuân Tiểu Mãn.
"Cảm ơn..."
Xuân Tiểu Mãn từ từ thu lại chiếc chuông trong tay áo.
"Lần này lại khách khí rồi đúng không, giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao?"
Bạch Linh Miểu quay người lại, nhìn một nhóm thiếu nam thiếu nữ xanh xao vàng vọt trước mặt mình, nói thật thì, ngoại hình những người này thật sự trông chẳng ra sao, răng hô mắt lồi, kiểu gì cũng có, cũng phải, những người có ngoại hình đẹp một chút tất nhiên đã bị người khác chọn trước rồi, đám này đều là kẻ thừa thãi không ai chọn, cũng may Bạch Linh Miểu không quan tâm đến những thứ này, chỉ cần là người là được.
"Mọi người đừng sợ, ta mua các ngươi là vì ruộng đất trong thôn khá nhiều, cần thêm tá điền để cày ruộng, lương thực trồng ra được, các ngươi có thể giữ cho mình sáu phần, giao cho ta bốn phần là được."
Nghe đến đây, hai mắt bọn họ lập tức sáng lên, phải biết là bọn họ chỉ là nghĩa nam nghĩa nữ, đừng nói được chia đến 60 phần trăm, thậm chí 10 phần trăm cũng là điều nên làm, lần này đúng là gặp được người tốt rồi!
"Đi thôi, phải đi một chặng đường rất xa nữa mới đến được thôn Ngưu Tâm."
Bạch Linh Miểu nói xong thì leo thẳng lên xe ngựa. Một nhóm người vội vã đi theo sau.
Một trong những người phụ nữ có nốt ruồi ở khóe miệng thực sự không kìm được cơn đói nữa, nàng ta nói:
"Nghĩa mẫu, có thể cho bọn ta ăn miếng cơm rồi mới lên đường không? Hôm qua bọn ta chỉ được uống một ngụm cháo kê, không cần quá nhiều đâu, chỉ một nắm cơm nhỏ thôi là được rồi."
Đối với những người này, đương nhiên người môi giới có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, miễn là không chết đói.
"Cái gì mà chỉ cần một miếng chứ? Vậy thì hẹp hòi quá, muốn ăn thì phải ăn no mới được!"
Bạch Linh Miểu vung tay, ném một túi lớn lương khô ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Tiểu Mãn chợt hiểu ý mỉm cười, dù tính cách Bạch Linh Miểu thay đổi trở nên ngông nghênh hơn, nhưng nàng ấy vẫn giữ được sự thiện lương như trước đây. Nhìn những chiếc bánh màn thầu hoa màu và bánh nướng thịt khô bên trong, những người này lập tức kích động không kìm chế được, cả đám dồn dập xúm lại ăn ngấu nghiến.
"Ta đến trước! Tránh ra hết coi!"
Lữ Tú Tài chen vào, đến khi bước ra, hắn nhét vào trong lòng Đào Nhi bốn cái bánh hoa màu, còn hắn gặm từng ngụm lớn miếng thịt khô trên tay.
Hắn vừa nhai vừa nói với Bạch Linh Miểu đang ngồi trên xe ngựa.
"Sư nương, những tên oắt con này lộn xộn lắm đấy, không có chút quy củ gì, chi bằng trên đường đi cứ để ta quản lý bọn chúng, thế nào?"
Sau khi có lần đầu, những lần sau hắn nói chuyện lớn tiếng cũng càng thuận miệng hơn.
Hiện tại hắn coi như cũng hiểu ra, đối phương nói rất đúng, không có thực lực thì CMN chẳng có chút ích lợi gì, cần chịu thua thì phải chịu thua, dù sao cũng không mất nửa miếng thịt nào.
"Không được, con người ngươi làm cái gì cũng không nên hồn, thậm chí sự bất mãn của ngươi đối với ta cũng không giấu diếm nổi."
Trong lòng Lữ Tú Tài chợt hoảng sợ, hắn nhanh chóng phủ nhận.