Lẽ ra giờ phút này Lý Hỏa Vượng nên đi tìm Tâm Tố Bắc Phong nhưng cảnh tượng thảm kịch nhân gian này xuất hiện ở trước mặt hắn khiến đầu hắn kêu ong ong, căn bản không dừng lại được.
Ầm một tiếng, một căn nhà cao ngất ở phía xa ầm ầm bốc cháy giống như một bó đuốc khổng lồ thay thế vầng trăng khuyết trên bầu trời chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
“Rốt cuộc các ngươi coi mạng người ở trước mặt là cái gì vậy! Họ đều là người! Đều là người đang sống sờ sờ cả đó!!”
Lý Hỏa Vượng chỉ vào toàn Thượng Kinh hét lên.
Hắn vốn cho rằng mình đã đủ lạnh nhạt, nhưng khi những chuyện này thực sự xuất hiện trước mặt mình, hắn thật sự không nỡ nhìn. Nhưng sau khi mắng xong, trong lòng Lý Hỏa Vượng lại dâng lên một cảm giác bất lực sâu sắc, ngay cả bản thân mà hắn còn không quản được thì nào có tư cách đi quản người khác chứ.
“U a...u ư!!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên bên người hắn. Lý Hỏa Vượng quay người lại nhìn thì phát hiện đó là Kim Sơn Trảo chỉ còn lại một nửa người. Hắn chảy huyết lệ, vẻ mặt bi phẫn đưa tay chỉ vào những thứ trước mặt, trong miệng u ư nói gì mà Lý Hỏa Vượng nghe không hiểu.
Sau đó lại vang lên một tiếng khóc, lần này là hòa thượng, hắn vừa khóc vừa chắp hai tay lại bắt đầu niệm A di đà phật liên tục siêu độ người đã khuất:
“Này! Ngươi làm gì vậy, đám lính già Hồng Trung rất nhanh nhẹn, đừng để ý đến họ nữa, chúng ta mau đi tìm Bắc Phong lão đại đi.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Hồng Trung đang nói, trong mắt hắn xuất hiện ý lạnh chưa bao giờ có, sau đó ánh mắt hắn nhìn về phía Kim Sơn Trảo không đầu. Nàng đứng ở đó giống như một pho tượng vậy, lặng lẽ nhìn về phía binh lính trên tường thành phía xa xa.
Ngay sau khi Lý Hỏa Vượng nắm chặt tay hung hăng nện cho bản thân đang xao động bất an hai cú đấm, phía bên này có ba người lao tới. Hai người phụ nữ, một người đàn ông, nhìn quần áo họ mặc trên người có thể nhận ra họ có địa vị khác nhau.
Phía sau họ có sáu bảy người đang truy đuổi, mà sau khi họ thấy Lý Hỏa Vượng, ánh mắt lập tức sáng lên:
“Hồng Trung lão đại! Thì ra ngươi ở chỗ này! Ngươi mau đi đi, chúng ta chặn phía sau cho.”
Dứt lời, họ chợt đứng yên, vẻ mặt kiên quyết đứng chặn giữa Lý Hỏa Vượng và những Giám Thiên Ti kia.
---
Nghe họ nói vậy, Lý Hỏa Vượng vừa nãy còn rơi vào cảm xúc của chính mình kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt.
Sau khi hắn phục hồi tinh thần lại, một dòng máu nóng dồn thẳng lên não:
"Tất cả những chuyện này đều là do mấy tên khốn nạn các ngươi!!"
"Cạch" một tiếng, Lý Hỏa Vượng một tay rút kiếm, hai chân đạp lên mảnh ngói lao về phía ba tên Tọa Vong Đạo đang quay lưng lại với mình. Nghe thấy tiếng thét từ phía sau, Tọa Vong Đạo bị tấn công gập người sang trái như thể bị gãy vậy, nguy hiểm tránh thoát khỏi đòn công kích của Lý Hỏa Vượng.
Cái đầu bị treo ngược kia ngạc nhiên nhìn Lý Hỏa Vượng:
"Hồng Trung lão đại, ngươi còn có thời gian đùa bỡn nữa à! Họ sẽ không tin ngươi đâu, ngươi mau đi đi, chúng ta chặn ở phía sau cho!”
Đúng lúc này, ảo giác Hồng Trung ở bên cạnh cũng nhích lại gần, nghiêm túc khuyên hắn:
"Hắn nói đúng đó, bây giờ không phải lúc chơi đùa, vẫn nên rút lui thì hơn."
“Đúng ông nội ngươi!”
Trường kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng chợt vung lên, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua khuôn mặt máu thịt lẫn lộn không có da mặt kia, nhưng lại không xảy ra gì khác thường cả.
Đúng lúc này, Giám Thiên Ti ở phía xa xa bắt đầu hành động. Một đạo nhân mặc đạo bào màu tím lấy ra hai tấm cờ tam giác bùa vàng lớn chừng quả đấm rồi chợt cắm vào phía sau cổ mình, bắt đầu vừa niệm chú vừa vẽ pháp trận bát quái to lớn. Mỗi lần ngón tay hắn vẽ một nét trong không trung đều sẽ kíɧ ŧɧíɧ từng trận hỗn loạn trong suốt.
Khi đạo nhân bấm tay niệm chú quyết pháp trận trong không trung chợt nhấn một cái lên mảnh ngói bên chân:
“Ngẩng đầu cùng nhìn, cúi đầu cùng nghe, trên có Lục Giáp, dưới có Lục Đinh Tam Thanh có lệnh! Mệnh ta thi hành!”
Ngay sau đó, vang lên tiếng nứt gãy, mảnh ngói và xà nhà dưới chân mọi người nhanh chóng bị rạn nứt. Những người đứng trên mảnh ngói không có điểm chịu lực, ào ào rơi xuống phía dưới nhà.
Chỉ thấy phía dưới xuất hiện một cái Ngũ Hàng Bát Quái to lớn màu mực đen, vừa vặn tóm gọn ba tên Tọa Vong Đạo và Lý Hỏa Vượng ở trong đó. Không biết từ lúc nào mà mấy vị Giám Thiên Ti đeo mặt nạ trước đó đã xuất hiện ở bên dưới rồi. Họ đứng xung quanh trận pháp, bày sẵn thế trận sẵn sàng đón địch nhìn chằm chằm họ.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, một người đàn ông Tọa Vong Đạo chợt cắn răng, một chân mượn lực đạp lên mảnh ngói bên cạnh lúc nãy cùng rơi xuống, hai tay ra sức đẩy về phía Lý Hỏa Vượng:
“Hồng Trung lão đại! Ngươi nhanh lên đi!”
"Soạt!" một tiếng, Lý Hỏa Vượng giơ tay chém xuống, trực tiếp chặt đứt hai tay của hắn.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, một cái xúc tu màu đen quấn quanh thanh kiếm Đồng Tiền chợt rung một cái. Trong nháy mắt, thanh kiếm Đồng Tiền chợt rầm rầm kéo dài, chém đứt đầu của tên Tọa Vong Đạo kia. Sau khi làm xong việc này, còn chưa kịp làm cái gì khác thì hai tên Tọa Vong Đạo còn lại và Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu rơi xuống đất.