Ba giáp là tròn 180 năm! Thử hỏi xem ai không muốn sống nhiều thêm 180 năm nữa!, hơn nữa 180 năm vẫn sẽ không thay đổi! Vốn dĩ trước đó người tính toán nhỏ nhặt còn muốn che giấu thực lực của mình, nhưng sau khi nghe thấy vậy liến lập tức bỏ hết băn khoăn sang một bên, nhao nhao muốn thử sức.
"Đi đi, lão phu chúc các vị mã đáo thành công, thăng quan thuận lợi. À đúng rồi, cần phải nhớ rằng những tên Tọa Vong Đạo này tội ác tày trời. Lần này ngươi vây quét Tọa Vong Đạo là việc làm vĩ đại thay trời hành đạo vì bách tính vì thiên hạ vì điện hạ, cho nên thà gϊếŧ nhầm một ngàn còn hơn bỏ sót một tên!”
Bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc ở Thượng kinh nặng nề đóng lại cùng với tiếng ầm vang nặng nề.
Cùng với tiếng trống trận, một số binh lính mặc áo giáp nặng trên người nhôn nhao đi lên tường thành. Cả người họ tràn đầy sát khí tựa như tạo thành bức tường bốn mặt khổng lồ, bao vây lấy mọi thứ ở bên trong.
Những bữa ăn lớn cùng với vũ khí vốn dĩ được dùng để đối phó với kẻ thù cũng bắt đầu quay ngược lại nhắm vào trong thành.
Tuyết vẫn đang rơi khiến cho cả Thượng Kinh hoàn toàn rơi vào một mảnh mù mịt, mà một vài chấm nhỏ màu đen giống như những con kiến dần dần từ nha môn Giám Thiên Ti lan tràn về phía các nấm mồ xung quanh.
Lý Hỏa Vượng đang ngồi trên lưng ngựa nhíu chặt lông mày, hắn không ngừng đánh mông ngựa, làm cho nó tiến về hào ở phía thành đông, phía sau hắn có năm người khác, họ cũng đang nhìn tờ giấy trong tay.
Trong những ngôi nhà xung quanh, đã vang lên tiếng hét chói tai cùng tiếng kêu khóc.
Một cánh cửa gỗ dán hình môn thần bị đánh bật ra, một người phụ nữ gầy gò ôm đứa con đang quấn tã chạy vội ra ngoài. Nhưng cùng với tiếng gào thét, một thanh đại đao đầu quỷ từ trong nhà nhanh chóng đuổi theo.
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, đứa trẻ sơ sinh trong ngực người phụ nữ kia chợt nhếch mép nở một nụ cười xấu xa, nó co rút xương cả người lại trơn bóng chui ra từ trong tã. Sau đó, tứ chi gầy nhỏ của nó chợt đạp một cái, đẩy mẹ mình về phía thanh đao đang bay tới kia, mà bản thân lại mượn lực phản lại này chạy thoát thân. “Phập” một tiếng, người phụ nữ kia lập tức bị mũi đao đâm vào tim, máu tươi nóng hổi hòa tan cùng máu tươi trắng tinh, lộ ra sàn gạch sẫm màu phía dưới.
Một người phụ nữ có hai vết sẹo trên mặt hùng hổ từ bên trong phòng lao ra ngoài.
Nàng chợt rút thanh đại đao đầu quỷ kia ra, phóng về phía đứa trẻ sơ sinh đang chạy trên tuyết:
"Tọa Vong Đạo chó chết có gan thì đừng chạy.”
Thi thể của người mẹ bị vứt trên nền tuyết như bao bố bị rách, ngoại trừ Lý Hỏa Vượng ra không ai để ý đến người này:
“Đêm này sẽ có rất nhiều người chết...rất nhiều rất nhiều người.”
Lý Hỏa Vượng nghiến chặt răng, quai hàm dần dần gồ lên.
Dọc theo đường đi, đủ thứ đồ đẫm máu hiện ra trước mặt Lý Hỏa Vượng, hai bên đều làm thật rồi, động tĩnh vô cùng lớn.
Có người một mình chiến đấu, nhiều người hợp tác với nhau cũng có, toàn bộ Thượng Kinh giống như nồi cháo đặt trên lửa lớn vậy, từ trong ra ngoài dần dần sôi trào. Trong lúc bất tri bất giác, hắn cũng đã đến nơi.
Lý Hỏa Vượng chợt nhảy lên lưng ngựa, hắn nặng nề đâm vào cửa sổ giấy xông vào trong phòng.
Nhìn một nhà ba miệng ăn ôm nhau khóc lóc trước mặt, khi Lý Hỏa Vượng giơ thanh kiếm Tử Tuệ trong tay lên, làm thế nào hắn cũng không chém xuống được.
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ cửa sổ xé gió. Cạch một tiếng, tia lửa bay khắp nơi, thứ kia trực tiếp bị Lý Hỏa Vượng chặn lại:
"Đây móa nó là của ta! Cút sang một bên đi"
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng bắt đầu phủ đầy tơ máu, hắn nghiêng người khàn giọng hét lên.
Lý Hỏa Vượng quay đầu lại, lần nữa nhìn người vợ của nhà ba người trước mặt, hắn thu kiếm lại, móc ra một con dao găm từ trong bao hình cụ dưới vạt áo ra.
“Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nhưng vì để đảm bảo ngươi có phải là Tọa Vong Đạo hay không, ta cần phải nhìn da mặt của ngươi một chút, sau khi nhìn xong ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi.”
Sau khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lý Hỏa Vượng để lại một thỏi bạc, sắc mặt hắn âm trầm từ trong nhà đi ra ngoài. Tin tốt là người kia không phải là Tọa Vong Đạo mà tin xấu cũng là vì người kia không phải là Tọa Vong Đạo!!
Mượn lực từ viền gỗ cửa sổ bên cạnh, Lý Hỏa Vượng giẫm lên bệ cửa sổ phóng người lên trên nóc nhà phủ đầy tuyết trắng.
Đứng ở chỗ cao nhất của mái nhà, Lý Hỏa Vượng nhìn Thượng Kinh vô cùng hỗn loạn trước mặt, nếu như nói có mười tám tầng địa ngục thì nơi này cũng không khác gì mấy.
Những Giám Thiên Ti và Tọa Vong Đạo đang bay qua nhảy lại trên mái nhà, dù là Giám Thiên Ti hay là Tọa Vong Đạo, hai bên đều chưa từng suy nghĩ đến bình dân bách tính, cũng đúng, làm sao họ có thể suy xét đến bình dân bách tính được cơ chứ.
Mà những người dân tay không tấc sắt này trong lúc gấp gáp đã bị cuốn vào giữa hai phe này. Dù họ có làm cái gì hay không thì dường như kết quả đã được định sẵn rồi. Có lẽ lý do chính là do họ đã chặn đường, một giây sau sẽ bị đầu lìa khỏi xác.