Tỏng tỏng tỏng, Đại Thiên Lục đỏ như máu nhanh chóng tản ra trên mặt đất.
"Mộc can! Tỳ thổ! Phế kim! Thận thủy! Tâm hỏa! Nhuận trí ngũ hành!"
Khi Lý Hỏa Vượng vỗ nhẹ vào năm cơ quan nội tạng của mình trên đó, ngũ quan của hắn bắt đầu dần hợp nhất, Lý Hỏa Vượng đã cảm nhận được sự tồn tại của Tam Hủy.
Ngay sau đó, những xiên tre đỏ của Đại Thiên Lục xoắn lại thành con nhuyễn trùng và nhanh chóng xuyên vào cơ thể hắn, chúng ăn những miếng thịt vụn, quấn lấy nhau và không ngừng sinh sôi, một lúc sau, chúng đã chiếm lấy l*иg ngực trống rỗng của Lý Hỏa Vượng và bắt đầu tràn ra bên ngoài.
Nhưng không giống với thân thể đáng sợ của mình, lúc này Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ thể mình đang tốt hơn bao giờ hết, thân thể không còn đau đớn, đầu óc cũng không còn mê muội nữa.
Hơn nữa, dù đồng tử dựng đứng khổng lồ đó có lớn đến đâu, thì âm thanh kỳ lạ kia cũng không thể ảnh hưởng đến hắn được nữa.
Nhuận trí ngũ hành không thể sử dụng bừa bãi, bởi vì cần phải hy sinh ngũ tạng nội tạng, một sinh mệnh chỉ có thể dùng một lần, nhưng Lý Hỏa Vượng không quan tâm, bởi vì bây giờ, đây không phải là thân thể của hắn nữa, mà là thân thể của Bắc Phong.
----
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn nữa, hắn giương mắt nhìn con ngươi thẳng đứng khổng lồ trước mặt kia, không chút do dự.
Lập tức, hắn khiêng cơ thể nằm co quắp trên mặt đất của mình lên vai, sau đó chạy tới bên cạnh Gia Cát Uyên, khiêng hắn chạy nhanh trở về.
Nơi này thực sự quá nguy hiểm, hoàn toàn không phải là nơi dành cho người phàm, nhất định phải đưa Gia Cát Uyên rời đi!
Nhưng hắn vừa xoay người rời đi thì cơ thể giống như bị núi lớn ngàn cân đè nặng xuống, một lực hút vô hình từ phía sau ập đến, không ngừng kéo hắn lại.
Từ trong l*иg ngực bị phanh ra của Lý Hỏa Vượng, những xúc tu không ngừng vặn vẹo điên cuồng tuôn ra, quấn lấy chân hắn giúp hắn liều mạng tiến về phía trước.
Đang nhích từng chút một, những con giòi trên cơ thể Lý Hỏa Vượng cũng nhanh chóng chết đi, như thể chúng đang chiến đấu chống lại thứ vô hình nào đó.
Sau khi hơn một nửa số giòi trên người đã tiêu giảm, cơ thể Lý Hỏa Vượng bỗng nhẹ bẫng, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi lực hút.
Lý Hỏa Vượng vừa lấy lại được tự do, đang định đưa Gia Cát Uyên rời khỏi chốn thị phi này, nhưng chưa kịp đi được vài bước thì một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy trước mặt hắn, suýt chút nữa thiêu cháy đầu hắn.
Sau khi nhanh chóng lùi lại vài bước, lúc này hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng Hoàng đế Đại Lương ở phía xa, cũng như những vị quốc sư và Giám Thiên Ti xung quanh hắn ta.
Hiển nhiên họ đã dùng hết vốn liếng của mình, đủ các loại pháp khí đều được lôi ra, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn nhìn thấy một vị Ti Thiên Thiếu Giám đang cầm một phiến đá vuông trong tay và làm phép.
Hắn nhớ phiến đá đó, chính là phiến đá mà lúc trước Đan Dương Tử mưu toan thành tiên, xem ra người này cũng có được một phiến.
"Hóa ra là phải cầm ngược lại sao?"
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút, nhưng sau đó hắn dừng sức lắc đầu thật mạnh. Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về chuyện này!
Lý Hỏa Vượng đầu tiên là kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cây vàng khổng lồ rực cháy trước mặt, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống Gia Cát Uyên mà hắn đang vác trên vai.
"Chuyện gì thế này? Đại Tề bên cạnh ngươi đâu?"
Vòng lịch sử của Đại Tề đáng lẽ phải luôn tồn tại xung quanh Tâm Bàn mọi lúc mọi nơi chứ, nhưng không hiểu vì lý do gì mà giờ đây nó đã biến mất một cách khó lý giải.
Đối với Lý Hỏa Vượng thì đây chắc chắn là một tin xấu, bởi vì một lần nữa hắn lại bị ném vào trung tâm của trận chiến.
Gia Cát Uyên đã lấy lại sức, hắn nhanh chóng xoay người, trực tiếp thoát khỏi vai Lý Hỏa Vượng. Sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn mọi thứ trước mắt.
"Đây là đâu?"
"Đây vẫn là đây! Đây chính là Đại Lương! Bất kể đây là đâu, chúng ta cứ phải thoát ra được đây đã rồi hẵng nói!"
Lý Hỏa Vượng kéo ống tay áo của hắn ta, lao ngay về hướng bên cạnh.
Một tiếng cười điên cuồng khiến Lý Hỏa Vượng phải nhìn về phía hoàng đế Đại Lương đang đứng trước cây đại thụ, cùng với tiếng cười của hắn ta, chuỗi ngọc trên mũ miện trên đầu của hắn cũng nhanh chóng lắc lư theo.
Hoàng đế Đại Lương phất tay, chỉ vào con mắt khổng lồ phía xa.
"Tọa Vong Đạo! Thần sơn quỹ nhãn đã trỗi dậy! Đám chó các ngươi xong đời rồi! Vừa hay, nhân cơ hội này ta sẽ tóm cổ cả bọn!"
Vừa dứt lời, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy những viên gạch vàng trên mặt đất mềm đi nhanh chóng và chảy về phía con mắt khổng lồ phía sau hắn.
Không chỉ riêng gạch vàng, tòa kim điện phía xa cũng như thế, những miếng vàng này tập hợp lại với nhau, nhanh chóng tụ lại về phía con mắt khổng lồ với khí tức kinh người không ngừng bức xạ kia, và dần dần tạo thành một mặt nạ màu vàng khổng lồ như một ngọn núi.
Hai tai của chiếc mặt nạ này dài như tai thú, miệng cũng rộng đến tận mang tai, mồm mép ba tầng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, giống hệt với chiếc mặt nạ ở lối vào của Giám Thiên Ti...
Điểm khác nhau duy nhất là hốc mắt của chiếc mặt nạ bên ngoài cổng Giám Thiên Ti là một cặp hình trụ nhô lên trời, còn chiếc mặt nạ đang dần thành hình này, hốc mắt bên trái của nó trống rỗng, hốc mắt bên phải được nhồi một đồng tử thắng đứng lúc trước với kích thước khổng lồ.