Thời gian có lúc rất nhanh, cũng có lúc rất ngắn, khi thấy cổng thành của hoàng thành xuất hiện trước mặt, trái tim Lý Hỏa Vượng đập thình thịch liên hồi.
Hắn chẳng thèm quan tâm rốt cuộc trên trời đã xảy ra chuyện gì, điều duy nhất hắn biết bây giờ là hắn sắp có được cách thoát khỏi ảo giác Tâm Tố từ miệng Bắc Phong rồi!
"Gia Cát huynh, sau khi ra ngoài, ta muốn xin mượn cuốn hoàng lịch cũ của ngươi một lát, ta muốn ép buộc để hỏi ra..."
Mới nói tới đây, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại.
Hắn run rẩy nhìn đại hải Thái Cực bao phủ toàn bộ bầu trời, trong vòng tròn màu trắng trong biển đen, lúc này đang có một con ngươi dựng đứng đang lơ lửng, đó chính là con mắt đằng sau chiếc mặt nạ màu vàng lúc trước.
Mà lúc này, con mắt ấy đang nhìn thẳng vào chính hắn!
---
“Nó đang nhìn ta? Tại sao nó phải nhìn ta?”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn nhãn cầu trong Âm Dương Thái Cực Đồ trên đỉnh đầu, trong lòng chấn hãi suy nghĩ vấn đề này.
Vấn đề này chắc chắn không có câu trả lời, điều duy nhất mà Lý Hỏa Vượng biết chính là mình thực sự bị Đấu Mỗ nhằm vào.
Gần như không hề do dự, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lật người, bổ nhào xuống mặt đất xung quanh như chất lỏng.
Kể cả sau này sẽ bị chôn trong bùn đất sâu mấy chục trượng, Lý Hỏa Vượng cũng không muốn giống như con mắt Thần Sơn Quỷ đó, bị Đấu Mỗ kéo vào trong cơ thể của mình!
Thấy Lý Hỏa Vượng lún cả nửa người vào trong bùn đất, liền sau đó, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cả trời đất bỗng rung lắc.
Mặt đất mà xúc tu trước mặt có thể chạm tới thực ra là trần nhà, còn hải dương đen trắng ở chỗ cực xa phía dưới người mình mới là mặt đất.
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng bị lộn ngược trong không trung, không thể kháng cự rơi về phía âm dương Đấu Mỗ phía dưới.
“Ta không cam lòng! Ta tận mắt thấy sắp lấy được công pháp tu chân rồi! Ta tận mắt thấy sắp biến thành người bình thường rồi!”
Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng rung lắc tay phải.
Con sâu màu thịt trong bụng hắn nhanh chóng vọt ra, quấn lấy nhau thành một sợi dây thừng, bám chặt tường đá gần đổ sập dưới đất.
Có thể miễn cưỡng ổn định, nhưng cục diện lại không thể tốt hơn là bao, lực kéo trên người vẫn không ngừng mạnh lên.
Dần dần đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng xuất hiện các sợi tơ trong suốt mà người bình thường không thấy, cùng với hải dương đen trắng cuồn cuồn, sợi tơ trên người Lý Hỏa Vượng bị tách ra.
Ngay sau đó một số sợi tơ bên trong bị lột ra, một số sợi tơ bên ngoài bị ẩn đi, còn một số sợi bị đan lại với nhau.
Hắn vốn tưởng rằng cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ luôn trong thế giằng co, nhưng dần dần, trong đầu Lý Hỏa Vượng bắt đầu xuất hiện một số hình ảnh.
Đầu tiên là một con trâu khổng lồ còn cao hơn mình, Lý Hỏa Vượng nhớ ra, đây là nỗi sợ hãi khi lần đầu tiên thấy con trâu nước hồi mình sáu tuổi.
Tiếp đó là một cái tủ cao đến dọa người ở hiệu cầm đồ, đây là một cảnh mà mình thấy khi bị đưa đến thị trấn bái sư học nghệ một sư phụ trong ngành cầm đồ năm mười bốn tuổi.
Sau đó lại là một kẻ gầy gò khóc sướt mướt, đó là chưởng quầy của tiệm cầm đó đó và cũng là sư phụ của mình, hắn bị một đám lừa đảo bày trò âm mưu, bị lừa đến khuynh gia bại sản.
Mình cũng bắt đầu mất bát cơm từ đây, phải tự kiếm ăn, chính vì vậy, mình mới tiếp xúc đến Tọa Vong Đạo.
Ban đầu những hình ảnh này diễn ra rất chậm, nhưng sau đó càng lúc càng nhanh, lướt qua nhanh trong đầu mình như một đoạn phim.
Tiếp đó một số ký ức mơ hồ bắt đầu trở nên rõ ràng, một vài ký ức vô cùng đặc biệt.
Một số thuật lừa đảo, một số trải nghiệm mình học thần thông Tọa Vong Đạo cũng dần dần hiện ra.
“Hồng Trung lão đại, ngươi làm gì thế? Không phải chứ? Chơi nghiện như vậy thật hả? Thật không sợ chơi cả mình vào đó à?”
“Ôi trời, cảnh giới Tam Nguyên quá cao, ta thực sự không hiểu, được thôi, được thôi, ngươi đã nói như vậy thì ta làm thế vậy.”
Những ký ức dần dẫn rõ ràng này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy sợ hãi chưa từng có, đôi môi dần tái nhợt của hắn bắt đầu run lên:
“Ta không phải là Hồng Trung...Ta là Lý Hỏa Vượng...Ta không phải Hồng Trung...Ta là Lý Hỏa Vượng…”
Những lời lặp lại không ngừng như vậy cũng không thôi miên được bất kỳ ai, nếu nói con người không thể tưởng tượng những thứ mà mình không hiểu, thì bây giờ trong đầu mình có cái gì!
Cùng với ký ức trong đầu hiện ra càng ngày càng nhiều, thì lực bám tường của hắn cũng càng lúc càng lỏng, nếu mọi thứ của Lý Hỏa Vượng đều do Hồng Trung vì lừa mình mà hư cấu ra, thì mình còn cần thiết vì sống sót mà liều mạng giãy dụa không?
Gia Cát Uyên ở một bên chú ý thấy Lý Hỏa Vượng có điều gì không đúng, cau mày thật chặt, đưa tay đến hông nhanh chóng kéo ra một thanh nhuyễn kiếm nhỏ.
Sau đó hắn dứt khoát quyết đoán dẫm mạnh trên cuộn tranh, mượn lực này trực tiếp chân trái dẫm chân phải.
Một người áo trắng lướt qua người Lý Hỏa Vượng, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay xông về phía Đấu Mỗ che phủ cả bầu trời.
Cùng với hắn chặn tầm mắt của Lý Hỏa Vượng, lực kéo trên người Lý Hỏa Vượng buông lỏng, rơi trượt mạnh trên mặt bồi đất.
Những hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu biến mất, nhưng những ký ức quá khứ càng lúc càng rõ ràng, dường như thực sự từng tồn tại.