Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 694 - Chương 694: Nợ?

Chương 694: Nợ? Chương 694: Nợ?

“Không không không không!”

Lý Hỏa Vượng run rẩy sờ về phía mặt của mình, ngũ quan và xương cốt máu thịt của hắn nhanh chóng biến hóa, cuối cùng biến thành hình dạng của Hồng Trung.

Đây không còn là dáng vẻ Lý Tuế cưỡng dùng xúc tu chống đỡ nữa, mà là hành động trong tiềm thức của mình, như hành động ăn cơm uống nước.

Hơn nữa cùng với Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, khuôn mặt của hắn không ngừng biến hóa, Cẩu Oa, Lữ Trạng Nguyên, Cao Trí Kiên, Bạch Linh Diểu, Triệu Ngũ, Xuân Tiểu Mãn.

Từng khuôn mặt xuất hiện trên mặt hắn rồi lại biến mất, cũng khiến Lý Hỏa Vượng càng lúc càng mơ hồ với khuôn mặt trước đây.

“Chém!”

Một tiếng sấm sét bỗng nổ vang, khiến Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, cùng với Nhuyễn Kiếm trong tay Gia Cát Uyên nét thành từng mảnh vụn, một đường kiếm bay nhanh về phía Đấu Mỗ trên không trung.

Nhưng sau khi hồ quang khổng lồ đó lướt qua, lại phát hiện trước mặt Đấu Mỗ khổng lồ như bầu trời chỉ dấy lên một gợn sóng lăn tăn.

Khi thấy con mắt đó chuyền về phía Lý Hỏa Vượng lần nữa, Gia Cát Uyên trong không trung nhanh chóng lật người, vững vàng chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng.

Đối mặt với Đấu Mỗ lấp trời đó, họ Gia Cát Uyên không hề sợ hãi, lật mu tay trái, tay phải nắm chặt phán quan bút cho khe nứt đó, chỉ thẳng vào độc nhãn của Đấu Mỗ trên không trung.

“Lý huynh! Ngươi đi trước đi! Ta ngăn cản giúp ngươi, yên tâm, ti mệnh khác đều đang nhìn, nó không làm gì được đâu! Ra khỏi Thượng Kinh thành thì không sao nữa!”

Lý Hỏa Vượng mang khuôn mặt của người lạ, nhìn bóng lưng thẳng của Gia Cát Uyên với vẻ mặt phức tạp:

“Đó là ti mệnh ư, Gia Cát huynh, tại sao ngươi phải làm vậy vì ta?”

“Con người biết nhau, quý ở biết lòng nhau! Con người trên đời đâu có nhiều tại sao như vậy! Tiểu sinh muốn làm...thì làm thôi!”

Rào một tiếng, lịch cũ màu vàng nến rải khắp không trung, Gia Cát Uyên lơ lửng trên không trung, lấy đất làm nghiên, lấy trời làm giấy, vung múa nhanh phán quan bút viết “Cấm ti mệnh hiện thế!”

Vừa dứt lời, tất cả lịch cũ ầm một tiếng tát cả nổ tung, giống như hoàng phù bị ngọn lửa bao quanh, bay về phía Đấu Mỗ trên không trung.

Lời vừa nói ra, cả trời đất lập tức trở nên bừng sáng, cơ thể một trắng một đen của Đấu Mỗ trên không trung cũng bắt đầu trở nên ảm đạm.

Lý Hỏa Vượng thấy tất cả trên không trung, rơi vào hoang mang cắn chặt răng, nắm chặt nắm đấm:

“Chạy ư? Bảo ta bỏ lại bạn tốt, tham sống sợ chết, làm sao có thể!”

“Đừng ngốc nữa, đó là chân thân của Đấu Mỗ, làm sao ngươi có thể đấu lại được? Hiếm khi gặp phải một tên ngốc ngăn chặn, mau chóng bỏ chạy đi.”

Ảo giác Tọa Vọng Đạo vội vàng khuyên.

“Ta khinh! Đều là Tọa Vọng Đạo, lừa ai chứ! Các ngươi dựa vào Võng Thiên Bảo Hạp, chỉ có thể gọi hóa thân Đấu Mỗ! Không gọi được chân thân của Đấu Mỗ!”

---

Thấy Gia Cát Uyên đang liều mạng vì mình, nếu Lý Hỏa Vượng còn tiếp tục mê muội day dứt về thân phận của mình, hắn thực sự không làm được.

Bất kể mình là ai, cũng đều nợ Gia Cát Uyên một mạng! Càng không thể nào bỏ chạy!

Cắn chặt răng, Lý Hỏa Vượng nhìn quanh bốn phía, khi thấy hoàng đế Đại Lương và Ti Thiên Giám đang quấn lấy cũng các con xúc xắc, hai chân nhảy vọt về phía bên đó.

Mỗi một lần khi đế giày sắp rơi xuống mặt đất chất lỏng, cũng với Lý Hỏa Vượng lật chuyển tay, sẽ có một tấm bài lá cây bay qua, giống như lá sen, cung cấp điểm hạ chân cho Lý Hỏa Vượng.

Hắn giống chuồn chuồn lướt nước, bay nhanh lại gần về phía đó.

Rất rõ ràng các con xúc xắc không phải tử chiến với những người này, chỉ là trêu đùa bọn họ, dường như muốn đợi Đấu Mỗ rảnh tay, giải quyết những người này mãi mãi chỉ trong một lần.

Lý Hỏa Vượng đi đến vùng ven cuộc chiến đấu, hét to với bên trong:

“Trong trận nhãn của trận pháp này có thả Tâm Trọc sống không!”

Hắn không hy vọng những người đó trả lời, sau khi chú ý thấy vẻ mặt của một vị Ti Thiên Thiếu Giám trong đó khẽ thay đổi, lập tức dựa vào kinh nghiệm mấy năm qua đi lừa gạt người, nhanh chóng phân tích ra hàm ý cảnh giác phía sau biểu cảm đó.

Trước câu hỏi của mình, hắn tỏ ra cảnh giác, chứ không phải mơ hồ khó hiểu và nghi hoặc, trong trận nhãn nay chăc chắn có Tâm Trọc sống!

Cũng đúng, âm dương tương khắc, nếu dùng Trâm Trọc chết làm trận nhãn, làm sao có thể không thả một con sống chứ!

Lý Hỏa Vượng không nói nhiều, lập tức xông về bốn phía, đương nhiên cảnh này đã bị Tọa Vong Đạo thấy.

Một con xúc xắc trong đó bất ngờ nhìn một cái về phía Lý Hỏa Vượng chạy về phía xa, sau đó nhìn sang một con xúc sắc khác bên cạnh hỏi:

“Ấy, ngươi hạ lệnh cho Hồng Trung đi đâu rồi?”

“Ta đâu biết, rõ ràng là Hồng Trung của Đại Lương, là người của các ngươi, mà ngươi lại hỏi ta?”

“Mẹ kiếp! Mông ngươi không có mắt hả? Đó là Hồng Trung của Đại Tề các ngươi!”

Lúc này, Lý Hỏa Vượng đã đến một vị trí bên phía Đông, vốn dĩ nơi này phải có một toàn điện vàng, nhưng vàng bị rút hết, làm thành mặt nạ Thần Sơn Quỷ, bây giờ chỉ còn lại một số khung trống không nổi trên mặt đất.

Lý Hỏa Vượng xông đến chính giữa điện, nhưng chỉ thấy một con cáo trắng trong suốt như pha lê đã chết, rất rõ ràng trận nhãn của chỗ này là thứ đó.

Cơ thể trực tiếp vọt lên không trung, vung ném mạnh một cái, từng khối gà mạt chược lia trên mặt nước, những con mắt trên mạt chược quay theo mọi hướng, chúng chớp mắt nhanh như vật sống.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0