Những yêu gà đó thấy tất cả, nhanh chóng truyền vào trong đầu Lý Hỏa Vượng, vì vậy hắn cũng nhanh chóng biết trận nhãn ở vị trí bên khác là gì.
Sau nửa nén hương, Lý Hỏa Vượng đứng trên một miếng gỗ nổi, cúi đầu nhìn ông lão như gỗ mục trong đất, hắn giống như Tâm Trọc trước đó, cũng bị đường sợi vàng khâu xuyên bảy lỗ, điều khác duy nhất là, trên người hắn chỉ có l*иg ngực dán một chữ Vạn.
Thấy Gia Cát Uyên đang không ngừng rơi xuống dưới, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, khiến cơ thể lệch vị trí, trực tiếp vớt Tâm Trọc sống đó lên.
Sau khi vớt đến tay, không hề do dự, Lý Hỏa Vượng lật tay phải, trực tiếp lật ra bốn tấm bảng trắng, vỗ mạnh vào phần lưng của hắn:
“Phập!”
Bảng trắng vào trong cơ thể của Tâm Trọc đó, một luồng sức mạnh mang theo cơ thể Tâm Trọc nhanh chóng bay vào không trung.
Nhưng vẫn chưa hết, nhân lúc Tâm Trọc sống bay về phía Đấu Mộ ở không trung, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm được Tâm Trọc đã chết thấy khi ở Hoàng Thành.
Tâm Trọc này chính là một vị mà mình và đám người Ký Tương tìm được ban đầu.
Cùng với hai đôi bài cửu đập vào trong cơ thể hắn, Lý Hỏa Vượng trực tiếp ra một chiêu Đảo Quải Kim Câu, đạp mạnh phần lưng của Tâm Trọc này.
Tâm Trọc chết mang theo tàn ảnh, nhanh chóng đυ.ng về phía Tâm Trọc sống trên không trung.
Thấy uy lực cường mạnh như vậy của Tâm Trọc sống và chết, Lý Hỏa Vượng lập tức nghĩ đến dùng thứ này đối phó Đấu Mỗ, lúc này, thứ có thể gây tổn hại với hóa thân của Đấu Mỗ, ngoại trừ Gia Cát Uyên thì chỉ có chiêu này thôi.
“Gia Cát huynh! Mau tránh ra! Tâm Trọc sống và chết sắp đυ.ng vào nhau rồi!”
Lý Hỏa Vượng hô lớn lên không trung.
Lúc này huyết quản toàn thân Gia Cát Uyên sôi sục, thấy cảnh này, lập tức thở nhẹ nhõm, dùng toàn bộ sức lực ném phán quan bút trong tay lên không trung, cơ thể lùi về sau, không còn sức lực rơi xuống đất.
Khi Lý Hỏa Vượng vô cùng căng thẳng, vừa vững vàng đỡ được Gia Cát Uyên, trong không trung lóe lên một ánh hào quang đen xì, Tâm Trọc sống và chết đập vào nhau.
Đợi hào quang đó biến mất, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên, hắn phát hiện trên người Đấu Mỗ đã xuất hiện cái lỗ lớn.
Không chỉ trên người Đấu Mỗ, dường như cả bầu trời tất cả trong quả bóng tròn khổng lồ đều như bị trống rỗng.
Cùng với cơ thể bỗng nhỏ đi, cả cơ thể Đấu Mỗ cũng dần dần trở nên không ổn định, lúc thì rõ ràng lúc thì hư ảo.
Lý Hỏa Vượng có thể cảm giác được nó đang nhìn mình, nhưng lúc này, nó không thể kéo mình được nữa.
Cùng với cái nhìn sâu sắc cuối cùng, Đấu Mỗ che lấp cả bầu trời cũng dần dần biến mất.
Lý Hỏa Vượng thấy cảnh này nở nụ cười, không khỏi hưng phấn hô lên:
“Gia Cát huynh! Gia Cát huynh, chúng ta thành công rồi! Chúng ta thành…”
Khi Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn dáng vẻ Gia Cát Uyên lúc này, giọng hưng phấn đột nhiên dừng lại, Hắn đã già đi rất nhiều, cả cơ thể dường như nứt ra, đang bên bờ vỡ vụn.
Không chỉ có cơ thể, Lý Hỏa Vượng dựa vào năng lực của Tọa Vọng Đạo, còn thấy những nỗi khổ trên người hắn, tình hình của chúng rất tồi tệ, dính lại với nhau, hơn nữa dần chuyển sang màu xám xịt.
Đối mặt với cảnh này, Lý Hỏa Vượng cũng bó tay không có cách nào, hắn không ngừng tìm ký ức của Hồng Trung và ký ức của Lý Hỏa Vượng, mong tìm được một chút cơ hội có thể cứu hắn.
Nhưng tình huống như này, tuy Lý Hỏa Vượng rất kháng cự, nhưng lý trí nói với hắn, Gia Cát Uyên không còn cứu được nữa.
Bây giờ cơ thể của Gia Cát Uyên giống như một cái bát bị thủng phần đáy, những thứ bên trong không ngừng lộ ra.
Có thể dựa vào sức một mình mình chống lại hóa thân của Đấu Mỗ lâu như vậy, đã hoàn toàn rút sạch tất cả của Gia Cát Uyên.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng lo lắng tìm kiếm giấy mỹ hoàng, định dùng phù soán cố gắng lần cuối cùng, thì bị Gia Cát Uyên hét ngăn lại.
“Lý huynh, đừng phí sức nữa, tiểu sinh ta không sợ chết, ngươi cũng không cần tự trách, tiểu sinh làm vậy không phải vì ngươi, cũng là vì chúng sinh trong thiên hạ này thôi.”
Thấy Gia Cát Uyên không thể xoay chuyển đi về phía cái chết, Lý Hỏa Vượng rơi nước mắt, thở hổn hển vô cùng tức giận nói:
“Nơi rách nát này đã thành như vậy! Ngươi cao thượng như thế làm gì! Ngươi bỏ chạy cũng không ai nói được ngươi! Ta bảo ngươi cứu hả? Ta là Tọa Vong Đạo! Ngươi cứu gì mà cứu!”
Gia Cát Uyên nở nụ cười:
“Không phải cao thượng gì, chỉ là vì tiểu sinh đọc nhiều hơn người khác mấy quyển sách thánh hiền thôi, biết những việc cần làm, những việc không cần làm, tuy không dám xưng là quân tử, nhưng bạn bè gặp khó khăn, lại bỏ chạy một mình, tiểu sinh quyết không làm.”
---
Lý Hỏa Vượng nhìn ánh sáng trong mắt Gia Cát Uyên dần biến mất, lúc này lòng đau như cắt.
Hiện giờ đầu óc hắn vô cùng hỗn loạn, dường như muốn nói gì, nhưng đối mặt với bạn bè chết dần, hắn không làm sao mở miệng nổi.
“Lý huynh, sâu trùng trong bụng ngươi sắp chết hết rồi, thực sự không sao chứ?”
Gia Cát Uyên nhìn l*иg ngực dần dần trống rỗng của Lý Hỏa Vượng, dùng chút hơi thở cuối cùng quan tâm hỏi.
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười còn khó coi hơn khóc, hắn lắc đầu mạnh:
“Gia Cát huynh, ngươi...Ngươi có di ngôn gì cần dặn dò không? Chỉ cần ngươi nói với ta, ta nhất định sẽ làm được!”
Gia Cát Uyên chậm rãi thở ra, giọng trở nên đứt đoạn:
“Không có, tiểu sinh...tiêu sinh...đời này...sống rất thanh thản, trước nay...không có điều gì...tiếc nuối…”
Tuyết biến mất trước đó lại bay xuống, dần dần rơi lên đồng tử to dần của Gia Cát Uyên.