
Ngay khi Lý Hỏa Vượng vô cùng đau thương nhìn Gia Cát Uyên dần mất đi sức sống, hắn đột nhiên nhớ tới điều gì, kích động lao lên:
“Gia Cát huynh, ta bỗng nghĩ ra một cách! Ngươi vẫn được cứu! Ngươi vẫn được cứu!”
Hắn vừa nói vừa giơ đôi tay nổi gân xanh lên, bóp mạnh lên cổ của Gia Cát Uyên, không ngừng thặt chặt.
Nhìn Gia Cát Uyên vô thần nhìn về phía mình, Lý Hỏa Vượng dùng hết sức lực ép bên tai hắn, thấp giọng run run nói:
“Gia Cát huynh, trước đây ta từng gϊếŧ một số người, hoặc là một số người chết bên cạnh ta! Họ hình như có nguyên nhân gì đó mà sẽ trở thành ảo giác ở lại bên cạnh ta! Có lẽ ngươi cũng có thể.”
“Chỉ cần ngươi có thể biến thành ảo giác, đợi ta tu chân đại thành! Ta chắc chắn có thể hóa ngươi thành người thật!”
Lý Hỏa Vượng nói xong, hai tay hắn điên cuồng siết chặt, cuối cùng lại dùng quá sức, trực tiếp vặn đầu Gia Cát Uyên xuống.
Quỳ trên mặt đất, hắn bê đầu của Gia Cát Uyên, mơ hồ nhìn xung quanh, Kim Sơn….Hòa Thượng, Hồng Trung, Bành Long Bằng...bốn ảo giác không nhiều không ít, Gia Cát Uyên lại không xuất hiện.
Gia Cát Uyên không biến thành ảo giác, cũng có nghĩa là Gia Cát Uyên đã chết thật.
Bờ môi trắng bệch khẽ run run, Lý Hỏa Vượng ôm đầu của Gia Cát Uyên, cả phần thân trên dần dần cong lên, tay trái thiếu mất hai đầu ngón tay của hắn run run nắm chặt, hằm hằm đập xuống đất.
Mặt đất rắn chắc dần bị đập nứt ra, trộn với máu chảy ra từ chỗ vết thương của Lý Hỏa Vượng văng ra xung quanh.
Nhưng dù phát tiết nhiều thế nào, thì cũng vậy, Gia Cát Uyên đã chết, chết rồi thì không quay về được, nước mắt của Lý Hỏa Vượng không ngừng rơi trên mái tóc của Gia Cát Uyên.
Tại sao…tại sao mỗi một người tốt với mình gặp được ở thế giới này, đều sẽ rơi vào kết cục như vậy!
Hay là vấn đề của thế giới này? Chẳng lẽ thực sự là người tốt sẽ không được sống lâu, người xấu thì sống ngàn năm?
Bỗng nhiên trong lòng Lý Hỏa Vượng nổi lên nỗi oán giận, cực kỳ căm giận với thế giới hỗn loạn này, điều này không đúng! Thế giới này sai rồi! Thế giới không nên thế này!
Đập khoảng nửa nén hương, đôi tay máu thịt lẫn lộn của Lý Hỏa Vượng mới dừng lại, không phải hắn muốn dừng lại, mà là bởi vì hắn không nhấc nổi đổi tay nữa.
Giờ ngũ hành sắp qua đi, nếu không giải quyết vấn đề này, hắn cũng phải chết cùng với Gia Cát Uyên.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng hiện lên do dự, nếu như vậy, gần như cũng không có gì không tốt, dù sao mình cũng không sao.
Nhưng ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng cúi đầu mạnh, đập mạnh xuống đất, nỗi đau vỡ đầu chảy máu nhanh chóng xua tan ý muốn chết trong đầu.
“Gia Cát Uyên liều mạng, mới cứu được ngươi! Ngươi có tư cách gì mà chết! Ngươi có xứng với hắn không!”
“Nếu bây giờ ngươi tự sát, thì Gia Cát Uyên sẽ thành trò cười! Không được chết! Người còn phải sống đúng như một con người!”
Lý Hỏa Vượng dập mạnh mấy cái, dập đến mức trán cũng lộ ra xương màu trắng mới dừng lại.
Hắn cắn răng loạng choạng đứng lên, Lý Tuế khống chế cơ thể ban đầu của Lý Hỏa Vượng, đi về phía bên này.
Lý Hỏa Vượng thấy tầm nhìn phía trước bắt đầu tối dần, lắc đầu thật mạnh, sau đó giơ kiếm trong tay, cánh tay nhỏ của cơ thể mình vạch một đường:
“Đừng giả bộ nữa, đã vào lúc này rồi còn muốn thiết lập, Lý Tuế, thu hết xúc tu lại đi!”
Lời vừa được nói ra, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy rõ ràng Bắc Phong say rượu bình tĩnh mở mắt.
“Cơ thể này của ngươi sắp hỏng rồi, mau đổi lại cho hai chúng ta đi, bây giờ ta tuyệt đối không thể chết, ta phải sống!”
Bắc Phong hồi phục thị giác chịu đựng đau đớn, nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa bỉ ổi:
“Dựa vào cái gì hả?”
“Dựa vào năm năm trước ở Nữ Nhân Sơn, ngươi nợ ta một ân tình! Làm sao? Muốn trở mặt không thừa nhận hả?”
Bắc Phong nghe thấy vậy, nhìn Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới thật kỹ, cuối cùng hai tay ôm quyền chúc mựng Lý Hỏa Vượng:
“Hồng Trung lão Đại, chúc mừng ngươi trở về, lần này ngươi chơi thật lớn đấy, suýt nữa ta còn tưởng rằng người không quay về nữa”.
Nói xong, cùng với đôi mắt của hắn nhẹ nhàng mở ra, cơ thể hai người nhanh chóng hoán đổi lại.
Trở lại cơ thể của mình, cảm nhận cơ thể gần như chỉ còn lại cái vỏ rỗng, Bắc Phong lập tức oán trách:
“Trời ơi…trời ơi, người làm cơ thể ta thành ra thế này, hoàn tòn không thể dùng được”.
Dứt lời, hắn nhìn về phía một cẩm y vệ Đại Lương đã gãy một cái chân ở phía xa.
Cùng với hắn lại nhẹ nhàng mở mắt lần nữa, cơ thể hai người nhanh chóng hoán đổi, còn không đợi cẩm y vệ thích ứng với cơ thể tàn tạ của Bắc Phong, hắn cứng đờ, trực tiếp mệt rã ngã xuống đất không còn hơi thở.
Bắc Phong hoàn đổi cơ thể cẩm y vệ, dùng một cái chân còn lại nhảy đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
“Hồng Trung lão đại, cái chày ở đây làm gì? Chúng ta đi giúp các lão đại xúc xắc đi, ấy ấy ấy, ngươi mau nhìn bên kia, họ sắp đánh đầu chó ra rồi.”
Nhưng hắn nói hồi lâu vẫn không có được nửa tiếng đáp lại, thì nhìn thấy Lý Hỏa Vượng nước mắt lưng tròng nhìn về phía bên trái trống rỗng.
Bắc Phong ngưng cảm sờ về phía bên đó, nhưng không sờ thấy gì.