Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 697 - Chương 697: Mạnh Hơn Ti Mệnh

Chương 697: Mạnh Hơn Ti Mệnh Chương 697: Mạnh Hơn Ti Mệnh

Đúng lúc này, hắn thấy Hồng Trung đại lão lên tiếng với giọng run run:

“Gia Cát huynh, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Tim Lý Hỏa Vượng đập thình thịch thình thịch, hắn kích động không thể tự nhìn Gia Cát Uyên trước mắt.

Gia Cát Uyên sắc mặt ung dung vẫn mặc áo trắng, trong tay cầm chiếc quạt gấp có viết trời sinh ta thiên tài, quạt nhẹ trước ngực mình.

Còn những ảo giác khác xung quanh hắn, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nhìn Gia Cát Uyên mới đến, Gia Cát Uyên cầm quạt đếm qua, chỉ vào ảo giác khác bên cạnh:

“Lý huynh, có thể giới thiệu mấy vị này với tiểu sinh không?”

Lý Hỏa Vượng kích động đến cứng họng, chi tay run run, hồi lâu mới hô lên: “Trời ơi, ta thành công rồi! Người thành ảo giác thật rồi!”

Xem ra trước đó Gia Cát Uyên chưa xuất hiện, là vì vừa nãy không ở trong cơ thể tâm nguyện của mình.

---

Tuy chỉ biến thành ảo giác, nghĩ cách biến ảo giác thành người thì không biết còn phải trải qua bao lâu.

Nhưng đã có ảo giác, là đã có một tia hy vọng, Gia Cát Uyên có thể sống, không cần chết!

Hắn đưa tay qua theo bản năng, lướt qua cơ thể của Gia Cát Uyên, đương nhiên là không chạm vào được, nhưng vẫn khiến Lý Hỏa Vượng không nhịn được cảm thấy kích động hơn.

Áp lực này khiến lúc này Lý Hỏa Vượng nóng đến đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng.

“Hồng Trung lão đại, ngươi làm gì vậy? Rốt cuộc có đi hay không? Ngươi không đi là ta đi đấy.”

Bắc Phong nhìn chiến cuộc long trời lở đất ở phía xa, biểu cảm trên khuôn mặt tỏ ra rất muốn lao qua đó rồi.

Lý Hỏa Vượng lấy lại tinh thần, đầu tiên là nhìn Bắc Phong đang nói bên cạnh, sau đó lại nhìn hai bên giao chiến ở phía xa một cái.

Tuy Đấu Mỗ quay về rồi, nhưng bất luận Tọa Vong Đạo hay là Giám Thiên Ti, hai bên đều không có ý dừng lại, chiến đấu càng dữ dội:

Một đôi long giác đâm ra từ phía sau rộng rãi của hoàng đế Đại Lương, dưới sự trợ giúp của Tọa Vong Đạo khác, bốn vị xúc xắc ngồi khoanh chân trên mặt đất, không biết đang thiết lập thế cục gì.

Lý Hỏa Vương thu lại ánh nhìn, nhanh chóng lún cơ thể xuống đất, đổi thành vẻ ẩn thân, dần dần rút khỏi hoàng cung Đại Lương nghiêng đông nghiêng tây.

“Đạo sĩ, sao ngươi lại đi? Chẳng phải ngươi nói muốn lấy công pháp tu chân gì đó từ Bắc Phong sao?”

Nghe thấy tiếng cười lạnh lùng của Lý Hỏa Vượng:

“Hắn có công pháp tu chân cái rắm, là giả, cố tình tung tin ra để câu người khác, ta biết công pháp thật ở đâu”.

Cùng với một trận giày vò của Đấu Mỗ trước đó, cả Thượng Kinh Thành không còn nơi nào yên ổn, phóng mắt nhìn là cả một vùng tàn tạ, dường như đã trải qua một trận động đất vậy.

Lý Hỏa Vượng cưỡi một con tuấn mã vô chủ, thúc ngựa phi nhanh về phía sân viện của mình.

Đợi sau khi hắn đến nhà, ở trước cổng căn nhà xiên vẹo, thì nhìn thấy Màn Thấu ngồi chồm hỗm trên cái cây nghiêng cổ, cụp đuôi sợ hãi run run.

Lý Hỏa Vượng xông vào trong sân viện, nhanh chóng lấy hành lý cần thiết, sau đó đưa tay đón chó, rồi đi về phía cổng Đông thành.

Chờ ra khỏi thành, lại chạy thêm hơn mười dặm đường, lúc này Lý Hỏa Vượng mới dừng lại ở trước một thác nước non xanh nước biếc.

Lúc này Gia Cát Uyên tỏ vẻ nghiêm trọng, không hề có ý thưởng thức phong cảnh nơi đây:

“Hầy, không biết không có mặt tiểu sinh, các vị thanh quân của Đại Tề còn có quy thuận không.”

“Được rồi, Gia Cát huynh, ngươi đã là bồ tát bùn qua sông, bản thân còn có giữ, lo cho mình trước đi, cũng không biết trước khi chết, ngươi có nghe thấy không, ta nói lại kế hoạch của ta cho ngươi vậy.”

Lý Hỏa Vượng nói lại một cách tỉ mỉ chi tiết kế hoạch làm Gia Cát Uyên sống lại cho hắn.

Nghe những lời này, Gia Cát Uyên bắt đầu trầm tư, hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, cũng rất chậm.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ cau mày lắc đầu:

“Lý huynh, ta cảm thấy cách này không ổn.”

“Ừm? Tại sao?”

“Đúng thế, tâm nguyện thực sự có thể dời núi lấp biển, muốn gì làm nấy, nhưng tiểu sinh là người sống, người sống sờ sờ, hơn nữa, đừng quên, tiêu sinh không phải là người phàm, tiểu sinh là Tâm Bàn.”

“Kể cả ngươi tu chân đại thành, nhưng đều là kẻ học về tâm, tiên thiên nhất khí tâm nguyện có mạnh thế nào, cũng không thể tạo ra Tâm Bàn.”

“Có thể!”

Lý Hỏa Vượng nói chắc như đinh đóng cột khiến năm vị ảo giác đồng loặt nhìn sang hắn.

“Gia Cát huynh, ta nghĩ vì ta ở đây, ngươi vốn không nghĩ được tâm nguyện mạnh thế nào! Thực ra trước đây Bắc Phong nói có che giấu một phần, tiên thiên nhất khí đúng là cùng nguồn với một mặt thái dương của Đấu Mỗ đó.

“Nhưng điều hắn cố ý che giấu không nói là, thực ra những thiên đạo trên người Đấu Mỗ quản lý thật giả, cũng không phải nó sinh ra đã có!”

Lý Hỏa Vượng nói đến đây, cúi đầu nhìn nắm đấm chặt, hưng phấn nói:

“Đây là thứ còn mạnh hơn ti mệnh, đến lúc đó, đừng nói trực tiếp cho người một cơ thể, cho dù đi theo bàn cổ lập thiên địa thì đã làm sao!”

Nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mắt, nét mặt Gia Cát Uyên hiện vẻ lo lắng:

“Lý huynh, làm sao ngươi biết chuyện này?”

Hắn vô cùng khẳng định khi Lý Hỏa Vượng đến Hạnh Đảo tìm mình, chắc chắn không biết điều này.

Lời này khiến Lý Hỏa Vượng sững người, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt dần giảm xuống:

“Ta nhớ đến một số chuyện, một số chuyện liên quan đến quá khứ, một vài...chuyện liên quan đến ta là Tọa Vong Đạo Hồng Trung.”

“Ừm?”

Gia Cát Uyên tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0