Lý Hỏa Vượng nở nụ cười khổ:
“Ta cũng không muốn chấp nhận những hiện thực đó, nhưng sự thực bày ngay trước mắt, Lý Hỏa Vượng ta chính là Hồng Trung.”
“Nếu nói Bắc Phong phối hợp với ta thì còn nghe được, nhưng ký ức trong đầu ta thì sao? Bỗng nhiên ta biết những thần thông đó thì sao?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói những lời này, khuôn mặt vừa không ngừng biến đổi hình dạng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Hồng Trung.
Vừa dứt lời, trái tim của Lý Hỏa Vượng liền đau như bị đâm, mình là Hồng Trung, cũng có nghĩa là, từ trước tới nay không hề có học sinh trung học, cũng chưa từng có hiện thực gì.
Ban đầu khi lần đầu tiên gặp sư thái của An Từ Am, nàng nói rất đúng, mình là người thế giới này, những thứ hỗn loạn lung tung trong đầu từ đấu đến cuối đều là ảo tương giả tạo của Hồng Trung thôi.
Vừa nghĩ đến Dương Na và mẹ của hắn đều được hư cấu ra, Lý Hỏa Vượng càng đau lòng. Nhưng lúc này, trong mắt Lý Hỏa Vượng không không còn mơ màng, chỉ có ý chí kiên định.
“Nhưng...tại sao ta phải quan tâm thật giả? Là thật hay giả thì đã làm sao? Chỉ cần ta có thể hoàn toàn điều khiển được luồng sức mạnh này, kể cả là giả, thì cũng khiến bọn họ biến thành thật!”
Hắn không quan tâm đó là ảo giác mình tự gạt mình, hắn chỉ quan tâm bọn họ có tồn tại thật không.
“Ừm...đợi đã, Lý huynh, không đúng, không đúng, ngươi để ta nghĩ kỹ.”
Gia Cát Uyên chắp tay sau lưng, bắt đầu lượn qua lượn lại.
Sau khi đi qua đi lại mấy vòng, Gia Cát Uyên lại nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Lý huynh, đừng vội ra kết luận trước, ngươi chưa chắc đã là Hồng Trung.”
“Nếu chỉ là đoạn ký ức vô cùng rõ ràng đã đành, nhưng còn về thần thông Tọa Vọng Đạo của ta ở đâu ra thì phải giải thích thế nào? Hơn nữa…”
Nói đến đây, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn phương hướng, lên ngựa phi về hướng đông mấy dặm đường, cuối cùng dừng lại ở một quán kỳ nghỉ chân ven đường.
Hắn bước nhanh đi vào, không đợi chủ quán nói, Lý Hỏa Vượng lộ ra khuôn mặt Hồng Trung của mình.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đó, chủ quán tươi cười đón tiếp bỗng thay đổi sắc mặt, lậ tức lấy ra một con bài mạt chược Hồng Trung từ phía sau hắn ra, cung kính dâng cho Lý Hỏa Vượng bằng cả hai tay.
Hai tay Lý Hỏa Vượng sờ lướt qua, quân mạt chược đó biến thành hai nửa, hắn giơ một nửa mặt chính cho Gia Cát Uyên xem, bên trong có năm chữ cỡ nhỏ, Hồng Trung Lý Hỏa Vượng.
“Nhìn thấy chưa? Đây chính là ám hiệu là ta làm sáu năm trước, ta biết việc này rất khó chấp nhận, nhưng đây là sự thực chắc chắn, cho thấy ta chính là Hồng Trung, bây giờ ta không muốn trốn tránh, bởi vì trốn tránh cũng vô dụng.”
“Không, không đúng.”
Gia Cát Uyên lắc đầu liên tục:
“Ngươi không phải là Hồng Trung, ngươi chỉ bị người ta hoán đổi thôi, giống như Đại Tề...còn cả Đại Lương, vốn dĩ Đại Tề thống nhất thiên hạ là thật, thiên hạ phân tán như Đại Lương mới là giả, nhưng nó lại giống như ngươi, lịch sử bị hoán đổi.”
----
“Lịch sử? Quá khứ? Đại Tề Đại Lương?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc, lời của Gia Cát Uyên đúng là khiến người ta kinh hãi hơn việc mình là Hồng Trung:
“Việc này có khả năng không? Việc mà mình đã định sẵn, nói thay đổi thì có thể thay đổi ư?”
“Có gì mà không thể, lịch sử của Đại Tề có thể bị Đại Lương hư giả chiếm, tại sao quá khứ của ngươi không thể bị thay đổi chứ?”
Thực ra đây chính là điều Lý Hỏa Vượng lo lắng, tuy Gia Cát Uyên chưa từng hại mình, nhưng một số việc mà hắn biết, chưa chắc là thật.
Lý Hỏa Vượng đang định nói gì, nhưng nghĩ lại, nếu tất cả là sự thực, thế chẳng phải nói mình không phải Hồng Trung ư? Thế giới bên kia của mình đều là thật?
“Nhưng.”
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, bỗng ngập ngừng:
“Nếu mình thực sự là Hồng Trung, thì bên đó chắc chắn là giả. Đúng thế, những trước đây rõ ràng mình không phải Hồng Trung, vậy rốt cuộc thế giới bên kia là thật hay là giả đây?”
“Lý huynh? Lý huynh, ngươi không sao chứ?”
Thấy Lý Hỏa Vượng ngẩn người tại chỗ, Gia Cát Uyên hơi lo lắng hỏi.
“Không sao, cứ để hắn ở đây đi, ngươi vừa đến có thể không biết, tên nhóc này thường xuyên ngây người không tỉnh táo.”
Ảo giác Tọa Vong Đạo ở một bên trêu chọc nói.
Nhưng đúng lúc hắn định nói, Lý Hỏa Vượng lập tức lên tiếng hỏi:
“Gia Cát huynh, ngươi nói thật chứ? Có thể thay đổi quá khứ của một người thật chứ?”
Dù sao việc này cũng không quá mức kinh khủng. Ngay cả quá khứ đã định của một người cũng có thể thay đổi, rốt cuộc là kẻ thế nào mới có thể làm được?
Gia Cát Uyên gật đầu:
“Đương nhiên người bình thường không làm được, nhưng người nghĩ xem, lúc đó Đấu Mỗ đang ở bên cạnh ngươi.”
Là ti mệnh quản lý âm dương thiên đạo, có thể làm ra chuyện kỳ lạ như này, dường như cũng hoàn toàn phù hợp với logic, nhưng có một vấn đề mà Lý Hỏa Vượng không hiểu:
“Gia Cát huynh, tại sao nó phải làm như vậy?”
“Nó ra tay gϊếŧ ta, ta cũng không bất ngờ, nhưng tại sao nó phải tốn công sức nhét quá khứ của Hồng Trung lên người ta?”
Kể cả là ti mệnh, làm chuyện gì cũng phải có nguyên nhân chứ? Chẳng lẽ nó cũng giống như Tọa Vong Đạo, nhét quá khứ của Hồng Trung cho mình chỉ để chơi cho vui? Nhưng điều này không vui tí nào.