Gia Cát Uyên ở bên cạnh an ủi hắn:
“Lý huynh chớ hoảng, hoàng gia có Long Mạch là chuyện mà ai ai cũng biết. Chỉ là ta thực sự không ngờ tới Long mạch của Đại Lương lại là chuyện như vậy, có thể đây là nguyên nhân khiến Đại Lương hư giả này có thể vượt trên Đại Tề.”
Dù trong lòng Lý Hỏa Vượng lúc này đang nghĩ gì thì cả Hoàng Miếu trang nghiêm kim quang dập dờn này cũng không có bất kỳ điều gì kỳ lạ.
Điều thay đổi duy nhất là vị hoàng đế Đại Lương không ngừng sốt sắng hô gào:
“Các ngươi điếc hết cả lượt rồi hay sao! Mau cứu phụ hoàng ta ra đi! Bây giờ ta là hoàng đế! Lẽ nào các ngươi còn mốn kháng lệnh ta ư!”
Vậy nhưng đối diện với mệnh lệnh của hắn, những tên lão thái giám kia chỉ dám nằm bò trên mặt đất run lẩy bẩy chứ không làm gì hết.
“Khụ khụ...Lâm Nhi...”
Đó là một giọng nói thống khổ tràn ngập sự mệt mỏi khiến hoàng đế Đại Lương nước mặt giàn giụa nhìn về tầng trên cùng của Long Mạch, đó là phụ hoàng của hắn.
“Lâm Nhi, đừng làm khó bọn họ, chính ta đã bảo họ làm vậy đấy, khụ khụ....”
Mãi đến lúc bấy giờ, Lý Hỏa Vượng mới tên của vị hoàng đế Đại Lương trẻ tuổi này. Hoàng tộc của Đại Lương họ Cơ, vậy thì tên của hắn là Cơ Lâm.
Trong lần trước tiễn vị hoàng đế Đại Lương lên pháp trường, Lý Hỏa Vượng vẫn nhớ vị hoàng đế từng chửi Long Mạch ấy, hắn tên là Cơ Mãn.
“Nhưng mà phụ hoàng ơi, sao phải khổ như vậy chứ, rõ ràng người vẫn còn sống kia mà!”
Cơ Lâm nhìn sợi dây xích hằn sâu vào trong da thịt của phụ thân hắn, hắn như cũng cảm nhận được sự đau đớn ấy mà những giọt nước mắt đau đớn không ngừng rưng rưng nơi hốc mắt.
Giọng của Cơ Mãn nhỏ dần đi như thể có chuyện không muốn để người ngoài hay biết, nhưng đôi tay rất nhạy của Lý Hỏa Vượng có thể nghe rõ mồn một những gì mà bọn họ đang nói.
“Ngươi không hiểu được đâu...nếu muốn bảo vệ khí vận của triều chính Đại Lương chúng ta, thì chỉ còn duy nhất cách này mà thôi...đây là số mệnh của chúng ta, đợi khi ngươi đến tầm tuổi của ta rồi khắc sẽ hiểu.....”
“Phụ hoàng, nhưng...nhưng mà...”
Thiếu niên Cơ Lâm lúc này có hơi hoang mang, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại biết cách làm thế nào để diễn tả.
“Thực ra ta đã chết từ lâu rồi, chẳng qua là nhờ có long khí cưỡng ép bắt ta phải sống mà thôi. Ta chết thì ngươi mới được đăng cơ, đáng lẽ ngươi phải mừng mới đúng.”
Nói rồi, Cơ Mãn kéo thật mạnh dây xích bên tay kéo chồng hoàng đến xích lại gần bên mép quan tài.
Hắn giơ vuốt đã đóng vảy của mình ra kéo thật mạnh Cơ Lâm sát lại gần mình, giọng nói hắn trở nên nghiêm nghị hơn trước.
“Ngươi có biết tại sao mà, trước khi băng hà, ta lại truyền ngôi cho ngươi, chứ không phải một người chính trực như Đại hoàng tử không?”
“Hài nhi không biết.”
Cơ Lâm nghẹn ngài trả lời.
“Vì ngươi đủ mưu mô! Năm ấy ngươi sáu tuổi, ngươi dám cả gan hại huynh đệ ruột của mình bị mụn cằm để tranh sủng! Những hoàng tử khác không bì được với ngươi! Nhưng ngươi như vậy vẫn chưa đủ, nếu là ta thì ta sẽ cho chúng nếm mùi Hạc Đình Hồng*!”
*Trung Quốc cổ đại đệ nhất độc.
Nói đến đây, ngữ khí hắn trở nên lạnh lẽo lạ thường.
“Lâm Nhi, sau khi trở về thì gϊếŧ sạch mấy đứa huynh đệ của ngươi đi.”
“Gì...gì cơ?!”
Sắc mặt Cơ Lâm bỗng chốc trở nên trắng bệch. Nếu không phải hắn đang bị cha mình kéo cổ áo thì e rằng hẵn đã quằn quại trên mặt đất rồi.
“Tất nhiên ngươi có thể không động thủ, nhưng như vậy thì đừng trách kẻ khác ra tay với ngươi trước, bên cạnh bọn chúng đều đã được sắp xếp phụ tá rồi. Mặc dù ngươi là hoàng đế, nhưng đăng cơ đại điển vẫn chưa được làm đâu, tất cả mọi thứ đều có biến số. Nhớ kỹ, Dục Thành Đại Sự Giả**, ruột rà thì cũng có thể gϊếŧ!”
**Ý chỉ nếu muốn làm việc lớn thì đến người thân cận nhất cũng có thể gϊếŧ chết.
Lý Hỏa Vượng nghe đến đây thì nhíu chặt mày, có vẻ như lão hoàng đế Đại Lương này muốn dùng mấy đứa con trai của mình để đi luyện trùng rồi đây.
Ai mạnh nhất thì kẻ đó là kẻ tàn độc nhất, ai mới là người có thể trở thành hoàng đế Đại Lương tiếp theo, nếu chỉ như vậy mà chọn thì thực sự đó sẽ là một vị minh quân ư?
“Nhớ kỹ nhé, Lâm Nhi, quả nhân là người cô độc, nếu muốn làm hoàng đế thì ngoại trừ bản thân ngươi ra không được tin bất cứ ai khác, kể cả mẹ ngươi....”
Khi Cơ Mãn buông hoàng bào của Cơ Lâm ra, cái nắp quan tài bằng vàng nặng trịch vang lên tiếng uỳnh uỳnh rồi dần dần đóng lại.
Lăng mộ rộng lớn bỗng yên tĩnh trở lại chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập của Cơ Lâm. Dù ở trong đây rất lạnh nhưng mồ hôi lạnh trên trán hắn vẫn không ngừng tuôn rơi xuống đất.
“Nghênh thần~thu đồ cúng lại!
Không rõ vị lão thái giám nào hò một tiếng mà đám thái giám nãy giờ đứng im như khúc gỗ đã bắt đầu hành động. Bọn họ thực hiện theo trình tự một loạt các nghi thức tế lễ rườm rà với cỗ quan tài cửu long trước mặt, còn Lý Hỏa Vượng thì chỉ như một vị khán giả lặng lẽ chăm chú quan sát hết tất cả mọi thứ trước mắt.
Sau một lúc, khi các nghi thức tế lễ kết thúc, đám thái giám chỉnh tề đứng xếp thành một hàng rồi lặng lẽ rời đi chứ không đợi vị hoàng đến dưới đất bò dậy.
Còn Lý Hỏa Vượng đứng một bên liếc Cơ Lâm đang ngồi bệt trên mặt đất rồi cũng đi cùng đám thái giám ra ngoài.