Hắn tin rằng khi phải đối diện với bước ngoặt lớn như vậy trong kiếp nhân sinh, khoảng thời gian tiếp theo của vị tân hoàng đế này chắc có lẽ sẽ bận rộn lắm đây, có thể sẽ chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến một nhân vật nhỏ bé mới có cơ duyên gặp qua một lần như hắn.
Đến khi rời khỏi lăng mộ lạnh lẽo trở về với Hoàng Miếu được bày nến vòng quanh, Lý Hỏa Vượng bỗng có cảm giác như mới đi từ âm gian trở về với dương gian.
Hắn vừa chuẩn bị đi về phía cửa chờ Liên Tri Bắc thì một giọng nói hết sức uy nghiêm truyền đến từ phía sau lưng.
“Quý Tai!”
“Quý Tai?”
Lý Hỏa Vượng chợt khựng lại, khi hắn nhìn thấy Gia Cát Uyên bên cạnh thì mới phản ứng lại, đây là cái tên mà trước kia đối phương giúp hắn đổi.
“Hắn đang gọi ta mà.”
“Lý huynh chớ hoảng, tên Đại Lương quốc sư này không thể nhìn thấu thủ đoạn của tiểu sinh. Hắn không thể biết được tên thật của ngươi nên đương nhiên cũng không thể bói tính ra ngươi đã làm gì trong quá khứ.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng tặng cho Gia Cát Uyên một ánh mắt cảm kích thì xoay người đi về phía quốc sư Đại Lương đang đứng chắp tay ra sau lưng.
“Quý Tai bái kiến quốc sư đại nhân!”
Lý Hỏa Vượng cực kỳ nghiêm nghị hành lễ với bóng lưng đối phương.
“Nếu ngươi là Canh Kỳ của Giám Thiên Ti thì chắc ngươi cũng biết nên nói và không nên nói những gì phải không?”
Quốc sư giơ bàn tay phủ đầy nếp nhăn lên không ngừng bấm đốt ngón tay.
“Tại hạ hiểu.”
Lý Hỏa Vượng cúi thấp đầu nói, hắn không hề cảm thấy bất ngờ trước việc đối phương muốn nhắc khéo mình.
Ngược lại, nếu vào lúc này mà đối phương không nói gì cả thì trong lòng Lý Hỏa Vượng mới thấy không hợp lý.
“Quý Tai, nếu ngươi là Áo Cảnh Giáo thì cớ gì lại gia nhập vào Giám Thiên Ti chứ? Ta nhớ những kẻ ngu muội như các ngươi vẫn luôn lãng quên hồng trần để nuôi vọng tưởng làm tiên hay sao?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy nghĩ thì hắn vẫn nói lại những câu từ như trước đây.
Nhưng đối diện với người này thì Lý Hỏa Vượng thậm chí còn không có ý định lừa dối. Hắn toàn tâm toàn ý cho rằng bản thân chính là cái vị Quý Tai muốn báo thù rửa hận cho vị đại trưởng lão đã mất của Tọa Vong Đạo.
---
“Ừ.”
Sau khi nghe những gì Lý Hỏa Vượng nói, quốc sư Đại Lương quay người rồi vuốt nhẹ bộ râu trắng muốt gật gù tán thưởng.
Lúc này Lý Hỏa Vượng có hơi thấp thỏm, không rõ đối phương tin hay không tin những gì hắn vừa nói. Sức mạnh đối phương bất phàm nên nếu thật sự muốn động chân động ta thì chưa chắc hắn đã chạy nổi.
Ngay khi trong đầu hắn tự soạn ra những gì cần nói tiếp theo thì đối phương lại tiếp tục cất lời.
“Bệ hạ đã vừa ý ngươi như vậy thì ngươi có thể đứng về phía hoàng gia, đây là đại khí vận mà ngươi có được nên phải nắm cho thật chắc vào đấy.
“Rõ!”
Nhưng trong lòng Lý Hỏa Vượng lại không cảm thấy đây là đại khí vận gì cả. trong tình hình có tới mấy kẻ đang nhòm ngó ngai vị như vậy thì kẻ ngơ ngác như Cơ Lâm không biết có thể ngồi trên hoàng vị được mấy ngày.
“Đi đi, làm cho tốt vào. Triều Đại Lương cần những người như các ngươi.”
Quốc sư Đại Lương nói rồi vỗ vỗ tay lên bả vai Lý Hỏa Vượng.
Khi các giác quan nhạy cảm của Lý Hỏa Vượng cảm nhận được có thứ gì chui vào bả vai mình như rễ cây, hắn lập tức hiểu ra ngay, kể cả sau môt màn thị uy thì đối phương vẫn không yên tâm nên đã để lại một thuật cấm chế bên trong cơ thể mình.
Nhưng nó vẫn chẳng hề hà gì với Lý Hỏa Vượng, vốn dĩ hắn cũng không có ý định nói với người khác, chỉ cần nói ra chuyện này thì nhất định sẽ kéo theo một số các phiền phức khác.
“Tuân lệnh, tại hạ cáo lui.”
Sau khi Lý Hỏa Vượng hành một lễ thì xoay người ra khỏi Hoàng Miếu.
Đến khi đi cùng Liên Tri Bắc cầm theo Dương Thọ Đan đi khỏi hoàng thành cao lớn đỏ sậm, Lý Hỏa Vượng ngoảnh đầu đại nhìn hoàng cung tràn ngập sự bức bách rồi không khỏi thở dài một hơi.
Hắn vẫn không thích nơi này, dường như cả tòa thành đều đang sống, bất cứ lúc nào cũng đang nuốt chửng con người ta.
Mặc dù vẫn gặp chút trắc trở nhưng ít nhất khi kết thúc vẫn thuận lợi.
Nếu đã biết mấy vị hoàng tử đang tranh cướp hoàng vị với nhau vậy thì Thương Kinh này có vẻ lại bắt đầu nổi sóng ngầm rồi. Hắn vẫn nên nhanh chóng làm xong chính sự rồi rời khỏi nơi này thôi.
Thậm chí đến việc giúp đỡ cơ Lâm củng cố hoàng quyền cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Lý Hỏa Vượng.
Mặc dù thiếu niên ấy trông có vẻ rất phù hợp làm bạn, hơn nữa còn tỏ ra thiện ý với mình. Nhưng dù sao thì hai người vẫn mới chỉ có cơ duyên gặp gỡ một lần, chút giao tình này không đáng để hắn phải dùng mạng của mình đi cược, hơn nữa tên tiểu tử này trông cũng không có tố chất làm hoàng đế.
“Bây giờ ngươi nên thực hiện lời hứa rồi đó.”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nói với Liên Tri Bắc đang kích động nhìn ngọc bài trong tay bên cạnh.
Vô Cấu Dương Thọ không thể ngưng tụ thành đan, nhất định phải là truyền nhân đích thân làm mới được. Hơn nữa tấm ngọc bài kia chính là bằng chứng thu hoạch Vô Cấu Dương Thọ.
“Yên tâm yên tâm, đó là điều đương nhiên.”
Liên Tri Bắc nói rồi định rời đi nhưng Lý Hỏa Vượng đã đã chặn hắn lại. Lần này đến lượt hắn không yên tâm.