Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 764 - Chương 764: Mù

Chương 764: Mù Chương 764: Mù

“Ngươi đi đâu đấy?”

“Thế mà còn phải hỏi, đương nhiên là đón mẹ ta qua đây nhận Điền Thọ chứ sao! Chẳng phải chúng ta đã bàn rồi sao.”

Lý Hỏa Vượng đưa tay ra cướp lại tấm ngọc bài ấy.

“Đến khi ngươi đón mẹ qua đây thì hắng đến tìm ta. Tốt nhất là ngươi nhanh cái chân cái tay lên, nếu trong một tháng mà không đến thì ta sẽ để món Vô Cấu Dương Thọ này cho mẹ ta dùng.”

“Không phải chứ, đã đến tận Thượng Kinh rồi mà vẫn không tin ta? Hay là ta giao Giám Thiên Ti Yêu Bài cho ngươi nhé?”

Liên Tri Bắc đau khổ khẩn cầu.

Nhưng Lý Hỏa Vượng lười phí lời với nàng ta, hắn quay người đi về phía nha môn Giám Thiên Ti.

Không thấy thỏ không thả chim ưng. Muốn tay không mà bắt sói trắng của hắn ấy hả, không có cái cửa ấy đâu.

Khi vào đến bên trong kho, Lý Hỏa Vượng không thèm phí lời với tên thái giám gắn hai đồng tiền trên đầu mà đổ hết bốn trăm viên Dương Thọ Đan trong hồ lô ra.

“Đổi cho ta cái Xá Lợi mà trước kia ta hỏi! Mau lên!”

Xá Lợi được đặt trong Thất Trọng Bảo Tháp, các tòa Bảo Tháp l*иg vào nhau được tên thái giám mở từng lớp từng lớp ra, khi mở đến lớp cuối cùng, một chiếc hộp mã não màu đỏ phát ra ánh sáng nhàn nhạt hiện ra trước mắt Lý Hỏa Vượng.

Chiếc hộp mã não này rất trong suốt, đến mức mà Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy Xá Lợi đang tỏa ra Phật Quang bên trong, đó là một đoạn xương người.

Một đoạn ngón cái óng ánh long lanh.

“Xá Lợi là xương người à? Mà muốn đạt được cách thông Tâm Nhãn là ăn xương người à?”

Gương mặt Lý Hỏa Vượng nghi ngờ nhìn tên thái giám hám của bên cạnh. Cách làm này có vẻ không được chính phái lắm.

“Xin đại nhân hãy yên tâm. Đây là viên cuối cùng rồi, sáu viên trước đó đã được lấy ra dùng hết, những vị đại nhân đã từng dùng đều khá lên rồi. Nhưng tiểu nhân vẫn cần nhắc nhở người một câu lần nữa, nhất định tâm phải thiện mới được, nhất định tâm phải thiện mới được!”

“Được rồi, có một câu mà ngươi định nói đi nói lại bao nhiêu lần đây? Chính là nó rồi.”

Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy khổ não rồi, sau khi trở về phải khuyên nhủ Bạch Linh Miểu thế nào để nàng ấy nuốt cục xương người này xuống đây.

Dường như do sự ám ảnh từ Thanh Phong Quan nên nàng ấy cực kỳ chán ghét những thứ như thịt người xương người, thậm chí đến đan dược bình thường nàng ấy cũng không uống được.

Nhưng khi Lý Hỏa Vượng mang theo túi chứa Bảo Tháp Mã Não đựng Xá Lợi với hai con vịt quay trở về nhà thì thấy Bạch Linh Miểu đang thò tay mò mẫn trong căn phòng tối đen, hắn nhận ra ản thân đã lo lắng dư thừa rồi. Bây giờ Bạch Linh Miểu không thể nhìn thấy gì cả.

“Lý sư huynh, ngươi về đấy à?”

Bạch Linh Miểu tiều tụy dỏng tay về phía Lý Hỏa Vượng nghe ngóng.

“Sao ngươi biết là ta?”

Lý Hỏa Vượng đặt con vịt bọc trong lá sen lên mặt bàn bên cạnh.

“Ta nghe ra mà, ta nhớ tiếng bước chân của ngươi. Lý sư huynh, từ sau khi hai mắt ta ngày càng kém đi, tai ta càng lúc càng nhạy hơn rồi.”

Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh nàng ấy, nhẹ nhàng dìu nàng ngồi lên ghế tựa.

“Miểu Miểu, đừng lo lắng. Có cách trị khỏi mắt của ngươi rồi.”

Nói rồi Lý Hỏa Vượng móc từ trong ngực ra một bình hồ lô đựng nước cùng mã não Bảo Tháp to cỡ nắm đấm.

“Nào, há miệng ra.”

“Lý sư huynh, đây là món linh đan diệu dược gì thế? Không ngờ lại có thể trị được mắt mù.”

Bạch linh Miểu vừa tò mò vừa mong đợi há cái miệng nhỏ xinh của mình ra.

Lý Hỏa Vượng không trả lời mà nắm lấy viên Xá Lợi đặt trên cuống lưỡi nàng ấy.

“Đừng nhai, uống nước cho nó trôi tuột xuống thôi.”

Khi nước mưa trong hồ lô được rót vào miệng Bạch Linh Miểu, dường như nàng ấy bị sặc đến mức bắt đầu ho khan. Lý Hỏa Vượng thấy vậy bèn liên tục vỗ vào lưng nàng, hai người chẳng hề để ý đến, Vạn Tự* phát ra kim quang chợt lóe lên ở l*иg ngực Bạch Linh Miểu.

*卍字, biểu tượng của Phật giáo, nếu bạn nào hay đi chùa sẽ thấy trên các lá cờ của chùa hay có ký tự này.

Đến khi Bạch Linh Miểu mãi mới thở bình thường trở lại thì nàng mới âu sầu nói:

“Lý sư huynh, đó là gì vậy, sao lại…..”

Đúng lúc này, Bạch Linh Miểu bỗng nhiên ngơ ngẩn ra, nàng bỗng phát hiện mình lại có thể nhìn được rồi.

Nói một cách chính xác thì đây có lẽ không thể coi là nhìn được, đây có lẽ nên tính là cảm nhận được hơi thở của chúng.

Cái bàn cái ghế, Lý Tuế, thậm chí đến hai cây thấp thấp bên ngoài viện cũng có thể cảm nhận cực kỳ rõ ràng.

Cảm giác này vô cùng đặc biệt, dường như toàn bộ tất cả không gian xung quanh đều in sâu vào trong tim mình.

“Lý sư huynh?”

Bạch Linh Miểu nghi ngờ nhìn đám cổ quái trước mặt, cái này hoàn toàn khác biệt so với những thứ còn lại.

Dường như đó là một người, nhưng là một hồi xuất hiện rồi một hồi biến mất, dồng thời còn kém theo sự rung động kịch liệt.

Không chỉ vậy, xung quanh nàng còn có một số chùm ảnh khi thì chụm lại khi tách ra.

“Lý sư huynh, là ngươi à?”

Bạch Linh Miểu đưa tay ra chạm vào gương mặt của thứ ấy, mọi thứ xung quanh dần dần bắt đầu ngưng tụ lại thành gương mặt mặt quen thuộc ấy.

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0