Khi chiến cục mới bắt đầu thì đã có vẻ bị áp đảo sang một bên rồi.
Khi trường kiếm của Lý Hỏa Vượng hung hăng đâm vào l*иg ngực Liên Tri Bắc thì răng nanh của Liên Tri Bắc cũng kéo gãy một cánh tay của Lý Hỏa Vượng xuống.
Cũng vào đúng lúc này, bó hương cắm bên quai hàm Liên Tri Bắc cũng dần cháy hết, đôi mắt trắng của nàng cũng dần lấy lại sự tỉnh táo.
“Chuyện gì vậy? Đây là cái chuyện gì vậy?”
Cơn đau đớn dữ dội do thanh trường kiếm của Lý Hỏa Vượng đâm sâu vào l*иg ngực mình khiến gương mặt nàng trở nên hoang mang.
---
Thấy thương thế của Liên Tri Bắc, Lý Hỏa Vượng cất lời nói:
“Xin lỗi, bỗng dưng xuất hiện một chút sai lầm. Lỗi của ta, ngươi đừng động, ta trị thương cho ngươi, sau này ta sẽ bồi thường thêm một ít Dương Thọ Đan.”
Nói rồi Lý Hỏa Vượng dìu Liên Tri Bắc ngồi lên tựa rồi quay người chuẩn bị đi lấy Hỏa Áo Chân Kinh.
“Đừng đừng đừng…ta không chịu nổi đâu.”
Liên Tri Bắc lấy một tấm bùa dán vào chuôi kiếm của Lý Hỏa Vượng rồi chầm chậm rút thanh kiếm ấy ra.
“Lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong xuôi rồi đó. Nếu là lỗi của ngươi thì ngươi mau đưa ngọc bài cho ta đi, hai chúng ta coi như hết nợ.”
Mặc dù Liên Tri Bắc đau đến nghiến răng nghiến lợi nhưng nàng ta vẫn quan tâm đến Dương Thọ kia hơn.
Khi Lý Hỏa Vượng giao cho nàng ngọc bài có thể đổi được Vô Cấy Dương Thọ, mặc dù trên người vẫn còn đau nhưng mặt mày Liên Tri Bắc tức khắc tươi cười hẳn lên.
Nàng cũng chẳng quan tâm những cái khác, sau khi nàng ta liếc Bạch Linh Miểu một cái bèn ôm lấy vết thương lảo đảo đi ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng vừa ngẩng đầu thì thấy một người đang đứng trước mặt mình, đó là Bạch Linh Miểu. Gương mặt nàng nhìn hắn lúc này tràn ngập sự sầu bi.
Kế đó, nàng lẳng lặng đi đến bên cạnh hắn, giơ hai tay ra ôm hắn vào lòng.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu run rẩy nhìn lên trên thì phát hiện ở đó chỉ còn lại một đôi giày thêu đỏ như máu và tấm khăn trùm đầu đõ đã bị dính máu.
“Lý sư huynh, Tiên Gia kề cận ta đi rồi...Nhị Thần cũng đi rồi...muộn rồi...”
Bạch Linh Miểu ôm Lý Hỏa Vượng lẳng lặng rơi lệ nói.
Đêm khuya, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường, hai mắt hắn mở to nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Mục đích của hắn giờ đã thành, đám Tiên Gia ấy sẽ không thể khống chế Bạch Linh Miểu nữa, mối nguy này biến mất rồi, nhưng rõ ràng đây là chuyện đáng mừng mà tại sao trong tim hắn lại cảm thấy nghẹn lại vô cùng khó tả.
“Lý sư huynh, ngươi ngủ chưa?”
Giọng nói Bạch Linh Miểu yếu ớt vang lên.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra.
“Lý sư huynh, ta bắt đầu thấy hơi nhớ Nhị Thần rồi...cho dù trong quá khứ đã xảy ra chuyện đau khổ gì thì nàng ấy vẫn luôn cùng ta san sẻ một phần...nàng ấy giống như tỷ tỷ của ta vậy...”
“Lẽ nào ta làm sai gì rồi ư? Nhưng nếu như không giải quyết Tiên Gia thì Bạch Linh Miểu nên làm thế nào đây?”
Lý Hỏa Vượng không ngừng suy tư, nếu hắn biết trước được rằng thoát khỏi Tiên Gia thì Nhị Thần cũng biến mất thì hắn nên làm như thế nào đây.
Nhưng mãi đến gần rạng sáng thì Lý Hỏa Vượng mới bỗng hiểu ra, trên đời này làm gì có cái gì là đúng sai rõ ràng đâu.
Ví dụ như việc Tọa Vong Đạo cướp đi Thần Sơn Quỷ Chi Nhãn làm Thiên Tai giáng xuống, sinh linh đồ thán là sai. Còn Giám Thiên Ti thì phái người đi trừ khử Tọa Vong Đạo để thiên hạ thương sinh thì là đúng.
Nhưng nếu xét trên phương diện tình cảm thì kỳ thực không có chuyện đó nữa rồi, ở đây chỉ có lựa chọn nào là phù hợp chứ chẳng có chuyện đúng sai dư thừa ấy nữa.
“Ò~ó~o~o”
Gà trống ngoài cửa sổ gáy rồi, cả đêm qua Lý Hỏa Vượng chẳng chợp mắt được chút nào, Bạch Linh Miểu bên cạnh hắn cũng vậy.
Ngồi dậy khỏi giường, hắn khoác áo đạo bào lên người rồi đi ra đại sảnh. Khi hắn ra khỏi phòng thì thấy Lý Tuế đang ngồi xổm ngay giữa đại sảnh chăm chú nhìn cơn mưa lất phất bên ngoài viện.
“Cha.”
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh nó ngồi xuống, hắn nhìn nửa con chó hoang be bét máu me trước mặt rồi khẽ giọng hỏi:
“Ngươi làm gì ở đây?”
“Chờ Nhị Nương, tối qua con vừa bắt được thứ này về đó. Con đã ăn được một nửa rồi, nửa còn lại là để phần cho Nhị Nương.”
Lời nói của Lý Tuế khiến lòng Lý Hỏa Vượng quặn thắt lại đau đớn, hắn đưa tay ra vỗ vỗ lên người nó.
“Đừng chờ nữa, nàng ấy đi rồi.”
“Con biết mà, mẹ cũng nói Nhị Nương đi rồi. Vì thế nên con mới chờ người về, Nhị Nương thích ăn món này nhất đó.”
Lý Tuế dùng cáo mũi của mình hửi hửi con chó hoang máu me be bét ấy.
Môi Lý Hỏa Vượng khẽ giật giật, hắn cất lời nói:
“Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy nàng ấy biến mất rồi sao? Nàng ấy...đi rồi!”
“Con nhìn thấy rồi, nhưng mà trước kia Nhị Nương cũng từng biến mất một lúc rồi lại xuất hiện trở lại. Cha, cha cứ yên tâm, lát nữa thôi là người sẽ lại xuất hiện ấy mà.”
Lý Hỏa Vượng không nói thêm gì cả, hắn choàng hai tay ra ôm thật chặt Lý Tuế rồi đứng dậy đi vào trong phòng.