Toàn thân Cao Trí Kiên bốc lên hơi nóng hừng hực, hắn cởi trần vung cây kích khổng lồ trong tay lên xuống liên tục.
Từng khối cơ thịt trên người hắn vô cùng săn chắc, đỏ bừng tràn đầy sức mạnh.
Khi tay hắn tung chiêu Hoành Tảo Thiên Quân, hàng Hương Binh cầm mộc kích trước mặt hắn ngay lập tức bị gió ập vào đến mức mí cả mắt, xém chút nữa thì không đứng vững nổi.
Khi thanh kích to lớn nặng nề đập ầm xuống mặt đất, Cao Trí Kiên điều hòa lại nhịp thở của mình rồi nói với họ một câu:
“Luyện!”
Tất cả mười mấy tên đều tức khắc ngươi nhìn ta, ta cũng nhìn ngươi. Trong đó có một tên thân hình thấp bé nhỏ giọng nói với người bên cạnh:
“Như này thì luyện thế nào được? Cái này mà người cũng luyện được à?”
“Luyện đi luyện đi. Tên này bảo thủ dữ lắm, cứ coi như bữa trưa ăn mỳ không đi.”
Họ tốp năm tốp bốn bắt đầu khua khoắng thanh mộc kích nặng nề trong tay. Những thanh mộc kích này đều mới được bổ xuống nên vẫn còn một lượng nước nhất định bên trong, vì vậy mà thanh nào thanh nấy đều nặng trịch.
Luyện chưa được bao lâu thì họ đã không nhấc nổi thanh kích trong tay lên rồi, nhưng Cao Trí Kiên chẳng hề quan tâm tới điều đó, kẻ nào dám lười biếng chứ, cánh tay lớn phủ đầy vết chai của hắn không phải do ăn chay mà thành đâu nha.
Trong khoảng thời gian một ngày ngỡ một năm của những người Hương Binh này, cuối cùng thì buổi trưa cũng tới. Tiếng hò ăn cơm rồi của Dương Tiểu Hài vang lên bên tai họ như tiếng gọi của thiên nhiên.
Khi đến nhà bếp, họ run cầm cập nhét chiếc bánh bao mà mình hằng mơ ước trong tay vào miệng.
Mặc dù đến cầm bát đũa còn không chắc nhưng khi họ bắt đầu ăn cơm thì lại không hề có chút chậm trễ nào, họ không ngừng nhồm nhoàm ăn như heo giành ăn vậy.
Cùng lúc đó trong đại viện Bạch gia, những người sư huynh sư đệ khác cũng đang cùng nhau bàn bạc vấn đề này.
“Triệu Ngũ sư huynh, nên mua lương thực rồi. Đoàn Hương Binh ít nhất cũng phải một trăm đầu người rời, nếu cứ tiếp tục ăn như vậy thì lương thực có nhiều thêm bao nhiêu nữa cũng không đủ nổi.”
“Ta biết, nhưng bây giờ không phải là lúc mua lương thực đâu. Bây giờ mới qua đợi thiên tai nên giá lương thực đều rất cao, đợi đến vụ mùa thu, lúc đó là thời điểm thu hoạch nên lương thực sẽ rẻ.”
Dương Tiểu Hài nhỏ giọng lầm bẩm.
“Thế thì cũng phải trụ được đến vụ thu chứ.”
“Vậy chi bằng...loại bớt người đi? Chúng ta có nhiều người biết thần thông rồi, còn ai dám động vào chúng ta nữa chứ.”
Cẩu Oa cầm bát nói.
“Không!”
Cao Trí Kiên lắc đầu thật mạnh.
“Lý...Lý...Lý sư huynh...nói...nói…nói rồi, phải...phải...”
“Rồi rồi rồi…chịu ngươi luôn đấy. Ngươi đứng có nói nữa, chờ ngươi nói xong thì cũng ăn xong cơm rồi.”
Cao Trí Kiên nhíu mày trợn mắt nhìn Cẩu Oa rồi cắm mặt ăn tiếp phần thức ăn trong đĩa trước mặt mình.
“Mọi người đừng cãi nhau nữa, tạ thời cứ làm như vậy đi. Lý sư huynh có để lại một ít vàng, ta sẽ đem đống vàng này ra tiệm đổi thành bạc.”
Nghe Xuân Tiểu Mãn nói vậy, mọi người bắt đầu tiếp tục ăn rồi để chuyện này cứ như vậy mà trôi qua.
Nhưng có một người đã chú ý đến sự phiền muộn trên gương mặt Xuân Tiểu Mãn. Sau khi ăn cơm xong, Xuân Tiểu Mãn đang định đi từ đường Bạch gia thì bị Cao Trí Kiên chặn lại.
“Ta…ta…ta có tiền...nếu như sau...sau...sau...sau này trong...trong...trong thôn thiếu tiền...thì...thì...thì tìm ta!”
“Ngươi có tiền? Ngươi lấy đâu ra tiền?”
Xuân Tiểu Mãn kinh ngạc hỏi.
“Ta...ta...ta...trước kia!”
“Trước kia ngươi là ông chủ lớn?”
Gương mặt Cao Trí Kiên kìm nén đến mức đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào nên hắn ngồi xổm xuống mặt đất rồi dùng đầu ngón tay vẽ trên mặt đất.
---
Trong thôn Tâm Ngưu, ngón tay Cao Trí Kiên như cái cày bằng sắt, nhẹ nhàng cào lớp đất cứng chắc ra để lại từng vệt cào.
“Ngươi vẽ gì vậy?”
Xuân Tiểu Mãn nhíu chặt lông mày nhìn Cao Trí Kiên đang quỳ dưới đất.
“Hay ngươi viết chữ đi, gần đây ta cũng mới học được ít chữ ở tư thục.”
Cao Trí Kiên liếc nàng rồi lắc đầu tiếp tục vẽ.
“Ấy! ngươi có ý gì đây, có phải ngươi coi thường ta không?”
Xuân Tiểu Mãn giơ tay ra dùng sức đẩy hắn.
Cảm nhận được lòng bàn tay đối phương áp lên người mình, Cao Trí Kiên mím môi lắc đầu cười rồi tiếp tục cúi đầu xuống vẽ.
“Là rắn ư? Trước kia ngươi từng bán xà dược à?”
“Rồng!”
Giọng Cao Trí Kiên ồm ồm nói.
Ngón tay hắn di chuyển trên mặt đất, một con rồng khổng lồ uốn lượn hiện ra trước mặt Xuân Tiểu Mãn, tiếp đó ngón tay hắn nhanh chóng tô điểm thêm một người ngồi dưới con rồng.
“Hoàng!”
Cao Trí Kiên chỉ vào người đó nói, sau đó lại vẽ bên cạnh hắn những khối Kim Nguyên Bảo lớn.
Tiếp đó hắn lại vẽ một số những người nhỏ nhỏ xếp thành hàng. Khi Cao Trí Kiên vẽ những nét cuối cùng, hắn vỗ thật mạnh vào người mình.
“Ta!”
“Ngươi là con trai của hoàng đế ư?”
Xuân Tiểu Mãn lập tức trợn trừng mắt.
Nhưng đối diện với câu hỏi này, Cao Trí Kiên gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.
“Không...không...không…không biết!”
“Sao lại không biết nữa? Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
“Có...có…có...có...thể...là...là giả thôi!”
“Chẳng phải đây là chuyện về quá khứ của ngươi ư? Sao lại có thể là giả chứ? Vậy những chuyện này ngươi đã nói cho Lý sư huynh chưa? Hắn thấy thế nào?”
“Chưa.”
“Tại sao chứ?”
Cao Trí Kiên do dự giây lát rồi nhìn Xuân Tiểu Mãn, hắn vẽ thêm một người lớn nữa bên cạnh người nhỏ nhỏ mà hắn vừa tự họa chính mình.
Trên gương mặt người ấy dường như được che bởi thứ gì đó nên không nhìn rõ tướng mạo, đồng thời sau lưng còn vác theo ba thanh kiếm.
Cao Trí Kiên cắn rách ngón tay mình rồi dùng máu tô lên bộ đạo bào trên người người đó, Xuân Tiểu Mãn ngay lập tức hiểu ngay ý nghĩa mà đối phương đang định diễn tả.
“Đây là Lý sư huynh ư?”
Dưới gầm trời này có mấy ai mặc đạo bào màu đỏ đâu, nàng vừa nhìn là nhận ra ngay người đó.