Sau khi Cao Trí Kiên gật đầu thật mạnh, hắn dùng ngón tay viết một chữ Ngũ (伍) lớn trên đỉnh đầu mình.
“Ta biết chữ này, là chữ ngũ trong nhất nhị tam tứ ngũ, chữ này đơn giản nhất rồi đó. Cũng có nghĩa là năm đó ngươi năm tuổi à?”
Cao Trí Kiên gật đầu thật mạnh, tiếp đó hắn chỉ vào thanh kiếm trên lưng Lý Hỏa Vượng dưới mặt đất rồi vạch một đường thật dứt khoát, vạch qua cả hình vẽ chính mình của hắn.
“Oái...Lý sư huynh đã gϊếŧ ngươi á? Hắn đã gϊếŧ ngươi lúc năm tuổi á?”
Khi Xuân Tiểu Mãn nói vậy, chính gương mặt nàng cũng tỏ ra nghi ngờ.
“Ừ.”
Sau khi thấy Cao Trí Kiên gật đầu, Xuân Tiểu Mãn lập tức thấy đầu mình bắt đầu ừ cả lên.
“Nếu ngươi bị Lý sư huynh gϊếŧ rồi thì tại sao bây giờ ngươi vẫn sống vậy? Hơn nữa đấy là hắn còn gϊếŧ ngươi hồi ngươi còn nhỏ?”
“Có...có...có...có thể chỉ là giả thôi!”
Nói đến đây, hắn lại vẽ thêm một người nhỏ nhỏ nữa biểu thị chính mình, đồng thời trên người người đó còn có giáp, phía dưới thêm một cỗ xe.
Sau đó Cao Trí Kiên vẽ thêm một nhóm người vây quanh dùng trường kích trong tay đâm hắn.
“Ngươi…lại chết tiếp? Sao ta nhìn chẳng hiểu gì cả nhỉ?”
“Loạn…”
Cao Trí Kiên vỗ mạnh vào đầu mình.
“Loạn quá!”
Động tác của Cao Trí Kiên bắt đầu trở nên thô bạo.
Sau đó Cao Trí Kiên bắt đầu vẽ thêm cho mình vài kiểu chết nữa, có chết đuối, có cả bị lửa thiêu đến chết, thậm chí có cả treo cổ.
Cuối cùng hắn không còn vẽ người nữa mà dùng cục than vẽ ra từng nhóm đồ vật đen sì. Khi nhìn thấy những vòng tròn đen trên mặt đất, đôi mắt Cao Trí Kiên dần lộ ra vẻ hoảng sợ, khi vòng tròn đen càng lúc càng nhiều cũng là lúc sự sợ hãi trong đôi mắt hắn ngày càng mạnh mẽ.
Cuối cùng, khi cánh tay rắn rỏi vẽ ra một vòng tròn đen lớn bao quanh hết tất cả, dường như Cao Trí Kiên bị chính những gì mình vẽ dọa đến mức nhảy phắt dậy lùi ra sau mấy bước.
“Cao Trí Kiên...ngươi không sao chứ? Hay ta kiếm lang trung đến xem cho ngươi nhé?”
Khi Cao Trí Kiên dùng tay lau đi mồ hô lạnh, những vệt màu đen cũng bị lem hết lên mặt hắn.
Hắn khẽ lắc đầu rồi dè chừng đi đến bốc một nắm đất lên ném vào những hình thù đen kia rồi dẫm bẹp bẹp lên chúng.
Tiếp đó hắn cầm than vẽ lên mu bàn tay mình một hình người nhỏ biểu thị chính mình, sau đó dùng chính cánh tay ấy xới đống đất bỏ qua những hình thù màu đen ấy , cuối cùng để lộ ra những đống Nguyên Bảo lớn mà lúc trước vẽ.
“Tiền!”
Hắn lại vẽ ngay dưới đống Kim Nguyên bảo ấy một đường kẻ dài đến tận chân Xuân Tiểu Mãn.
“Cầm!”
“Không không không, trước hết ngươi cứ đợi đi đã. Bây giờ vấn đề không nằm ở việc có tiền hay không nữa rồi, ngươi vẽ chi tiết thêm chút nữa, sao ta cứ thấy ảo ảo thế nào nhỉ.”
Xuân Tiểu Mãn thấy đầu mình bị Cao Trí Kiên làm cho rối tung cả lên rồi.
“Ý của hắn đã rất rõ ràng rồi.”
Một giọng nói truyền tới từ cửa ra vào. Hai người ngoái đầu lại nhìn thì nhận đó là Triệu Ngũ đang chống nạng.
Tình hình này có vẻ như hắn đã thấy hết tất cả những gì Cao Trí Kiên vẽ rồi.
Triệu Ngũ đi đến trước mặt hai người nhìn tất cả mọi thứ trước mặt, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn nói:
“Theo những gì hắn vẽ, trước kia Cao Trí Kiên chắc chắn đã đạt quan hiển quý rồi, vì thế nhà hắn có rất nhiều ngân lượng.”
“Còn các cách chết khác nhau kia có lẽ thể hiện những nguy hiểm của tầng lớp này. Nhưng nếu thật sự đến lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn nguyện ý gánh chịu những nguy hiểm ấy, dùng thân phận trong quá khứ để tìm đường sống cho chúng ta.”
Triệu Ngũ nói xong thì quay đầu nhìn Cao Trí Kiên, nghiêm trọng hỏi:
“Ta nghĩ rằng ý mà ngươi nói là như vậy phải không?”
Cao Trí Kiên ngơ ra rồi không nể nang gì mà quả quyết lắc đầu.
“Ta...ta...ta là...hoàng...hoàng...hoàng đế!”
Triệu Ngũ cười bất đắc dĩ.
“Ngươi là hoàng đế? Sau đó Lý sư huynh gϊếŧ ngươi lúc năm tuổi? Sau đó nữa người vẫn còn sống? Rồi sau đó lại chết tiếp? Cuối cùng thì bị Đan Dương Tử bắt mất?”
“Đại Lương này nào có hoàng đế năm tuổi chứ, ngươi có bịa thì cũng phải bịa nó hợp lý tí đi.”
“Hơn nữa trước kia ngươi không nói cho Lý sư huynh thì chẳng phải ngươi đang câu trước đá câu sau ư? Lúc ngươi năm tuổi thì Lý sư huynh mới mấy tuổi, hắn cũng đâu có lớn bằng ngươi đâu.”
Những gì mà Triệu Ngũ nói khiến gương mặt Cao Trí Kiên trở nên đau khổ, hắn vỗ thật mạnh vào đầu mình. Chẳng bao lâu sau lòng bàn tay vỗ đầu lại trở thành nắm đấm đấm vào đầu.
“Loạn...loạn!!”
“Ấy, Cao Trí Kiên, ngươi đừng như vậy mà!”
Xuân Tiểu Mãn vội vàng ngăn hắn lại.
“Chờ những ảnh hưởng của trận thiên tai này qua đi, Lữ Ban Gia còn có thể ra ngoài đi kiếm tiền mà. Việc tiền tài không đến lượt ngươi hao tâm đâu!”
Cao Trí Kiên dần lấy lại sự bình tĩnh, hắn suy tư liếc nhìn hai người không tin tưởng mình rồi nắm chặt tay quay người rời đi.
“Sau khi Lý sư huynh trở về có cần nói cho hắn hết những lời nói khùng điên này không?”
Triệu Ngũ chống nạng nói.
Nhìn bóng lưng rời đi của Cao Trí Kiên, Xuân Tiểu Mãn suy tư gật đầu.
“Ta cảm thấy nên nói cho hắn thì hơn, kiến thức của hắn nhiều hơn so với chúng ta, có thể hắn sẽ biết thân thế của Cao Trí Kiên.”