Tiên Đạo Quỷ Dị (Dịch Full)

Chương 772 - Chương 772: Thẳng Thắn

Chương 772: Thẳng Thắn Chương 772: Thẳng Thắn

Sau khi Xuân Tiểu Mãn trút hết bầu tâm sự, bát cơm chiên xì dầu của nàng cũng được ăn xong.

Khi Cao Trí Kiên đang định cầm bát không rời đi thì giọng nói Xuân Tiểu Mãn vang lên từ sau lưng.

“Trí Kiên, về sau ngươi không cần mang cơm cho ta đâu, Tiểu Hài sẽ để phần cho ta ở trong bếp thôi.

Xuân Tiểu Mãn ngập ngừng mím môi, cuối cùng nàng cất lời:

“Trước kia ta từng thề cả đời này sẽ không gả cho ai cả. đến bây giờ ta vẫn chưa có ý định thay đổi điều gì, vì vậy chắc ngươi cũng hiểu ta muốn nói gì chứ?”

"Ừm…”

“Ngươi đừng trách ta quá ngay thẳng, mọi người đều là sư huynh sư muội vào sinh ra tử với nhau, ta chỉ muốn nói ra thật sảng khoái chứ không muốn say cùng đến việc làm huynh muội cũng không thể, hơn nữa những lời này ta cũng sẽ nói với Triệu ngũ thôi.”

Cao Trí Kiên yên lặng đứng im, chỉ có bản thân hắn mới biết trong tim mình đau đến thế nào, cái bát trong tay bị hắn ghì đến nứt ra.

Xuân Tiểu Mãn đi đến bên cạnh hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn nói:

“Trong thế gian hỗn loạn này, những người tàn tật như chúng ta không dễ gì mà có một gia đình an ổn, nhất định phải thật trân trọng tất cả mọi thứ.”

“Ta biết ở những nơi khác, chúng ta đều bị xem như những thành phần quỷ quái không xứng làm người, vì vậy Trí Kiên à, chúng ta phải đặt tâm tư của mình vào chính sự, nhất định phải cố gắng bảo vệ cái gia đình này thật tốt.”

“Ừ.”

Cao Trí Kiên ôm cái bát rỗng trong tay, tịch mịch gật đầu rồi xoay người đi về phía cầu thang.

Nhìn bóng lưng của hắn, Xuân Tiểu Mãn thấy có hơi không đành lòng nhưng nàng vẫn thấy chuyện này nên nói sớm thì hơn.

Xuân Tiểu Mãn ngồi khoanh chân xuống dưới đất rồi cầm thư tịch lên bắt đầu học.

Mặc dù mấy thuật Thần Đả này không thể so bì với thần thông của Lý sư huynh nhưng nàng lại học vô cùng nghiêm túc.

Tính giác ngộ của nàng không tốt bằng Lữ Tú Tài nhưng cần cù bù thông mình, một ngày học sáu canh giờ không đủ thì học bảy tám canh giờ vậy.

Có chí ắt làm nên, bây giờ nàng có thể tạm coi là dụng đựic những Thần Đả đơn giản này rồi.

Dù sao nàng cũng chẳng muốn quay lại quá khứ từng bị cha ruột bán đi mà không hề có chút sức lực phản kháng nào nữa.

Trong lúc Xuân Tiểu Mãn đang dồn toàn bộ sự tập trung của mình thì tiếng bước chân ồn ào truyền đến từ phía cầu thang.

Rất nhanh sau đó, Lữ Tú Tài cùng gương mặt hốt hoảng chạy đến.

“Mau mau mau!! Xảy ra việc lớn rồi! Có một toán cướp xông vào thôn mình rồi, chúng thấy ai là gϊếŧ luôn!! Mấy người chết rồi đấy!”

---

“Hây!”

Cao Trí Kiên cởi trần cầm thanh kích to lớn ở đầu thôn, một người giữ ải vạn người khó qua.

Từng mạch gân xanh nổi hết lên cơ thể hắn, khí huyết bốc lên như sương như khói bao phủ lấy cơ thể hắn.

Kẻ địch trước mặt hắn là một nhóm đầy đủ nam nữ già trẻ đeo vải đen trên vai. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì trông chúng chỉ như một nhóm bách tính thông thường.

Vậy mà lúc này trông chúng có vẻ phấn khởi lạ thường. Chúng cầm trong tay đủ loại công cụ làm nông rồi lao về phía Cao Trí Kiên như thiêu thân.

“Dừng sợ tên to con này!! Xông lên! Chúng ta khi sống là người của Nhi Thần, chết cũng là quỷ của Nhi Thần! Sau khi chết còn có thể đầu thai làm hoàng đế!”

Hàn quang vừa lóe lên, phần lưng của ba người trước mặt Cao Trí Kiên trong chớp mắt bị chém đứt, nội tạng dính đầy máu me bắn tung tóe lên bức tường trắng bên cạnh.

Nhưng kỳ thực có quá nhiều người, Cao Trí Kiên dần dần khó mà đối phó hết được.

Cộng thêm việc những người này đánh lén trong đêm quá đường đột nên Cao Trí Kiên cũng chưa kịp mặc bộ giáp của Bành Long Đằng.

“Xoẹt!”

Một cục đá sắc lẹm bay tới từ phía xa xa đập vào trán Cao Trí Kiên làm rách một vệt máu trên mặt hắn.

“Aaaaaaa!!”

Cao Trí Kiên ngả ra đằng sau, chân hơi chùng xuống rồi dùng hai tay ném thật mạnh cây kích to lớn về phía hòn đá vừa bay tới.

Thanh kích nặng ngàn cân xoay thật nhanh phát ra tiếng vù vù rồi dễ dàng lướt qua đám người như trở bàn tay, máu me cùng xương thịt bay tung tóe trong không trung những bông hoa tươi.

Cao Trí Kiên giẫm lên máu thịt đuổi theo thanh kích to lớn đã nhuốm máu của mình.

Hơn nữa đám người kia như những kẻ điên. Dù đối diện với sát khí của Hương Binh nhưng chúng chẳng máy may quan tâm, trong mắt chúng chỉ có sự cuồng nhiệt, chúng cầm theo binh khí điên cuồng nhắm thẳng về phía Cao Trí Kiên để chào hỏi.

Đúng lúc mọi thứ đang chìm trong mớ hỗn độn này, một mũi kim gắn lông trắng bay tới găm vào giữa mặt một tên nam nhân cầm cuốc.

Trong lúc hắn đang hốt hoảng hét lên, toàn bộ gương mặt hắn trôi xuống theo lớp da mặt rồi trượt vào bên trong y phục như một loại chất lỏng, trong nháy mắt chẳng còn nghe thấy nhìn thấy gì nữa.

“Đồ ngốc!! Cố gắng lên!! Bọn ta tới giúp ngươi rồi đây!”

Giọng nói của Cẩu Oa khiến đám người tín đồ Pháp Giáo ngoáy đầu lại nhìn con đường đất trong Ngưu Tâm thôn.

Khi chúng nhìn thấy một nhóm người xấu xí đi đến xông về hướng này thì lập tức phì cười oanh oách.

Nhìn những thi thể dưới mặt đất, lửa giận trong lòng Xuân Tiểu Mãn không tài nào dập nổi, nàng lập tức lấy ra Đạo Linh mà trước kia Lý Hỏa Vượng cho mình rồi lắc lắc.

Nàng gặm một miếng bùn dính dưới đất rồi lớn giọng hạ lệnh cho hai vị Du lão gia trên không trung:

“Nhiễm trống bạo chỉ!”

Bình Luận (2)
Comment
Sắc 6
Sắc
Reader
1 Tháng Trước
này là end r hả
Trả lời
| 0
trungdung162008 4
trungdung162008
Reader
3 Tháng Trước
Hmm, main bị hoàn toàn rơi vào thế giới này và chết ở thế giới gốc r hả
Trả lời
| 0