Bà già này vừa chết, đám tín đồ Pháp Giáo xung quanh như vừa tỉnh ngủ, chúng gào lên tiếng kêu kinh sợ chay vào trong bóng tối bên ngoài thôn.
Bầu không khí xung quanh ràn ngập mùi máu tươi cùng mùi phân thối. Tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ ngừng lại một lúc mới hiểu ra là đã đánh thắng rồi.
Gánh nặng trong lòng được rũ xuống, nhiều người nằm co quắp trên mặt đất há miệng thở hổn hển, nhưng chẳng mấy chốc mà tiếng thở hổn hển đã bị thay thế bởi tiếng khóc sợ hãi cùng tiếng nôn khan.
Những người đi ra từ Thanh Phong Quan còn đỡ, họ đi cùng Lý Hỏa suốt một chặng đường dài nên đã thích ứng rất nhiều rồi.
Xuân Tiểu Mãn lau đi vết máu trên mặt, nàng vừa định nói gì đó thì cơ thể lại mềm nhũn ra rồi ngã lại xuống đất, cả người không khỏi tuôn mồ hôi lạnh.
“Không...không có gì, các sư phụ mời đến đi hết rồi, sau khi Thần Đả qua đi thì sẽ bị như vậy.”
Phải đến khi Tiểu Hài và Cao Trí Kiên thấy những người khác hậu Thần Đả cũng như vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ây da, Tú Tài, ngươi thế này không ổn đâu, còn không có ích bằng pháp bảo Lý sư huynh cho ta nữa. May mà ta không học cái thứ vô dụng này.”
Cẩu Oa đắc ý khoe khoang Lưỡi Như Ý trong tay.
“Cút ngay và luôn! Đây chỉ là một câu khẩu quyết đơn giản nhất trong đó mà thôi! Ngươi cũng chỉ xứng so với cái này, có ngon thì chờ ta học xong rồi hẵng coi coi ai lợi hại hơn ai! Có gan thì chúng ta lại tỷ thí một chút!”
“Ái chà! Làm như ngươi được đấy, so thì so! Cược cái gì không?”
“Cẩu Oa, ngươi có thôi đi không? Bây giờ là lúc làm càn làm quấy đấy à? Mau dìu bọn ta tới đại viện đi! Không thấy Cao Trí Kiên bị thương rồi à!”
Nhờ những người khác giúp đỡ mà mọi người trong Ngưu Tâm thôn đều tập hợp trở lại ở đại viện Bạch gia. Để tránh bị những ké nọ đánh lén lần nữa, họ treo kín những bó đuốc lên tường khiến cả đại viện được đuốc chiếu sáng trưng.
Mặc dù đã đánh thắng nhưng cả Ngưu Tâm thôn vẫn bị bao phủ bởi một lớp tang thương nhàn nhạt. Nguyên nhân chẳng có gì ngoài mười hai thi thể bị vải trắng che kín được đặt trong đại sảnh lúc này.
Vốn dĩ người ở Ngưu Tâm thôn đã không nhiều, nay lại chết đi những mười hai người còn đang sống sờ sờ, với những người khác dù cho có không phải là bằng hữu thì cũng là người quen đã từng hàn huyên với nhau đôi ba câu.
“Cộp cộp.”
Lữ Trạng Nguyên lệ sầu hoen mi châm một điếu thuốc lá sợi. Trong số mười hai người đã chết, có hai người là đồ đệ mà hắn mới thu nhận. Hơn nữa, một trong số có thiên phú tốt nhất, thật đáng tiếc.
“Ấy...sao đang yên đang lành lại có đám cướp đường đến đây làm loạn nhỉ, chẳng phải Đại Lương này yên bình lắm sao?”
“Những kẻ đó không phải cướp đường.”
Xuân Tiểu Mãn bình tĩnh vừa giúp Tiểu Hài trị thương vừa cất lời nói.
“Những kẻ kia có nhắc đến Nhi Thần thuộc Nhi Thần gì đó, có vẻ như là mê tín thứ gì đó.”
“Ừm…ta cũng thấy không phải là cướp đường. Trước kia trong thôn của ta từng có cướp đường, bình thường cướp đường sẽ hay nhắm vào mấy hộ lớn trong thôn, xông vào cướp xong rồi sẽ đi luôn chứ không ra tay với tá điền như vậy đâu.”
Một vị Hương Binh lão thành chen lời nói.
Lữ Trạng Nguyên gõ nhẹ cán tẩu thuốc thuốc lên thân cột rồi lại lấy từ trong bao thuốc ra một ít thuốc lá màu vàng sậm nhét lại vào.
“Ngày tháng đang yên ổn tự dưng lại đi gϊếŧ người làm gì, đúng là ăn no dửng mỡ.”
“Muốn biết sao chúng lại muốn hại ta thì chẳng phải cứ hỏi thẳng bọn chúng là được sao.”
Giọng nói của Cẩu Oa vang lên từ phía cửa lớn, hắn kéo theo thứ gì đó đi vào.
Những người khác vừa đến gần ngó một cái thì bị dọa ngay một phen. Thứ này có thể tạm coi là một người, nhưng tứ chi lẫn ngũ quan của hắn từ trên xuống dưới đều lộn xộn, xiêu xiêu vẹo vẹo như một con quái vật.
“Sao nào? Thần Châm của ta lợi hại lắm phải không? Tên này vừa bị Thần Châm của ta bắn trúng thì nằm co quắp trên mặt đất rồi, đi cũng chẳng đi được mà chết cũng chẳng chết được, vừa hay có thể mang về đây hỏi cho rõ ràng.”
Cả đám người quây lại nhìn thứ trước mặt, nhất thời chẳng có ai mở lời trước.
“Giờ hỏi thế nào? Trước giờ trò ép cung có Lý sư huynh là giỏi nhất thôi, nhưng bây giờ hắn không có ở đây.”
“Để ta!”
Vừa nghĩ tới Nam Nhi đã mất, lửa giận trong lòng Xuân Tiểu Mãn lại cháy bừng lên, nàng lấy cây chổi trúc ở góc tường rồi quất lia lịa vào người người này dưới đất.
Sau khi cơ thể dị dạng của hắn bị quật đến mức bấm tím bầm xanh, Xuân Tiểu Mãn mới ngừng lại rồi hung hăng hỏi:
“Nói! Sao các ngươi lại đến thôn bọn ta gϊếŧ người!”
“Con điếm thối này! Có giỏi thì các ngươi gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta rồi thì ta sẽ thành quỷ của Nhi Thần! Kiếp sau sẽ làm hoàng đế! Còn cái đám ngu muội chấp mê các ngươi chỉ xứng làm trâu làm chó, ăn cớt cả đời mà thôi!”
Tên tín đồ Pháp Giáo này dùng cái miệng bên dưới cánh tay điên cuồng châm biếm.
“Ngươi tưởng ta không dám thật á!”
Một tay Xuân Tiểu Mãn chợt rút kiếm, cắm phập vào bên cạnh của yết hầu bên tai trái hắn.
Đối diện với nụ cười tràn ngập sự mỉa mai ấy, lửa giận trong lòng Xuân Tiểu Mãn lại cháy bừng lên, kỳ thực nàng không nhịn nổi mà muốn bổ tên này ra.
“Ấy ấy ấy, ngươi như vậy không được đâu, nhìn ta đây này.”
Cẩu Oa nói rồi đi ra ngoài.