Đợi đến khi hắn quay trở lại thì trên người hắn đã mặc một chiếc áo đạo bào màu đỏ, trong tay còn ôm một đống đạo cụ lớn nhỏ khác nhau.
“Cẩu Oa sư huynh, ngươi mặc y phục của Lý sư huynh làm gì? Với cả ngươi cầm đao mổ lợn của ta làn gì?”
Tiểu Hài không khỏi tò mò hỏi.
“Nói nhiều thế làm gì, nhìn là được!”
Cẩu Oa ngồi xổm trước mặt tên ấy, hắng giọng mấy cái rồi bắt chước ngữ khí của Lý Hỏa Vượng mà mở miệng nói:
“Ta biết ngươi không sợ chết, nhưng nếu là sống không bằng chết thì sao nào?”
Nói rồi hắn bày từng món đao cụ ấy ra thật ngay ngắn chỉnh tề, có dao nhọn dùng để chọc tim lợn, có móc câu treo lợn, có dao phay để chặt xương lợn, còn có cả con dao nhỏ chuyên cạo lông lợn mảnh nhỏ.
Nhìn ánh sáng sắc lạnh lóe lên từ những món dao cụ này, đôi mắt tên đó khẽ nheo lại nhưng hắn vẫn lớn giọng gào lên:
“Dứt khoát vào! Ngươi có ngon thì gϊếŧ ta đi!!”
“Ồ? Vẫn mạnh miệng gớm nhỉ? Vậy nên bắt đầu từ cái nào đây.”
Cuối cùng tay Cẩu Oa không hề lấy bất kỳ con dao nào mà lại cầm lên một mảnh dây thừng thô ráp tầm thường không có gì đặc biệt.
“Hê hê, không ngờ được rằng ta sẽ lấy dây thừng phải không? Bọn ta dùng cái này làm món khai vị cho ngươi được không nào?”
“Dây gai này không phải dây lục đâu, nó cực kỳ thô ráp luôn. Ái chà, ngươi nhìn này, thô ráp chưa kìa.”
Cẩu Oa nói rồi cầm sợi dây gai lên chà mạnh lên người mình, chỗ bị chà ấy lập tức đỏ ửng lên.
Chờ chút nha, bây giờ ta sẽ đem thứ này xuyên qua háng ngươi, một trái một phải chầ chậm kéo qua kéo lại. Sợi dây gai này không phải đao đâu, nó thô ;ắm, nó sẽ như cái mài mực mài từng chút xíu chút xíu một, khiến cho da và thịt của ngươi dần dần bị giày vò thành thịt băm.”
Những lời Cẩu Oa nói ra khiến đôi mắt tên đó dần để lộ sự sợ hãi, cơ thể hắn cũng bất giác khẽ run lên cầm cập.
“À, đúng rồi, vì xuyên qua từ háng ngươi...”
Ngay khi Cẩu Oa cầm lấy sợi dây thừng vài đay thô ráp kia miêu tả như thật, tên đó cũng đã hoàn toàn bị đánh gục rồi. Nước mắt nước mũi hắn dàn giụa khắp mặt, cơ thể thì run bần bật như cái sàng.
“Ta nói! Ta nói mà!!! Cái gì ta cũng nói hết! Ta xin các người mau mau gϊếŧ ta đi!! Huhuhuhu...”
Thấy cảnh tượng này, Cẩu Oa hưng phấn vỗ tay, đắc ý quay người lại.
“Ha! Sao nào, thấy ta siêu không hả!”
Thế nhưng nhận lại lại không phải sự sùng bái cũng như bội phục như trong tưởng tượng của hắn mà là sự dè chừng cùng bất an.
“Các ngươi nhìn ta làm gì, này, ta còn chưa làm gì hết nhé, ta chỉ bắt chước những gì lúc trước Lý sư huynh nói mà thôi.”
---
"Được rồi, đi hết đi, đừng đứng đây nói nhảm nữa."
Xuân Tiểu Mãn giơ cây trúc trong tay lên để đuổi Cẩu Oa đang khoe khoang đi chỗ khác, sau đó đi đến chỗ người đàn ông đang sụp đổ, sau một hồi cân nhắc câu từ, nàng chậm rãi mở miệng nói.
"Tại sao các ngươi lại đến thôn làng của bọn ta? Tại sao vừa đến thôn bọn ta, gặp người nào liền gϊếŧ người nấy? Bọn ta đã đắc tội gì với ngươi sao?"
Trước những câu hỏi dò của Xuân Tiểu Mãn, người này vội vàng nôn ra hết tất cả những gì hắn biết, chỉ sợ chậm chút thôi, sợi dây đó sẽ đánh tới tấp lên người hắn.
"Ta...bọn ta bị quân lính cưỡi ngựa đuổi ra ngoài, trên đường chạy trốn thì hết lương thực, vì vậy bọn ta nghe theo lời chỉ dẫn của một thầy pháp và tìm đến một ngôi làng cách quan phủ thật xa để tìm kiếm thức ăn. Kết quả là, ở quanh đây chỉ có thôn làng của các ngươi là cách xa nhất."
"Binh lính cưỡi ngựa?"
Lời nói không đầu không đuôi của đối phương khiến Xuân Tiểu Mãn nghe xong thì hoàn toàn mù mịt, thì ra họ tìm đến thôn Ngưu Tâm để gây phiền phức hoàn toàn không có lý do đặc biệt nào?
"Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao binh lính Đại Lương lại đuổi các ngươi đi?"
"Bọn ta là pháp giáo!"
Vừa nói lời này, vị tín đồ pháp giáo này lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều, cằm ngẩng cao, như thể cái tên này có một sức mạnh nào đó chống đỡ cho hắn.
"Ngươi nói xem như vậy còn có vương pháp không? Còn có thiên lý không? Phật gia thần tiên nhiều như vậy! Họ trước giờ đều không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, tại sao những con chó của triều đình lại không vừa mắt với những người theo Vu Nhi Thần như bọn ta!"
"Hừ! Đại Vu có thể giao tiếp với Vu Nhi Thần thì đã nói rồi! Đừng nhìn lũ tay sai Đại Lương này hiện tại luôn ngông cuồng tự đại! Chúng cũng giống như con châu chấu vào mùa thu thôi, nhảy nhót được vài ngày nữa rồi cũng đi tong."
"Ngay khoảng thời gian trước thôi Vu Nhi Thần đã hiển linh rồi! Ngày đen tối đó chính là thần thông của Vu Nhi Thần! Sau này, lão nhân gia sẽ hoàn toàn hạ phàm! Hehehe! Đợi đến thời điểm đó, Pháp giáo của bọn ta sẽ là quốc giáo! Người của Pháp gia chúng ta sẽ thay phiên nhau làm hoàng đế! Không nộp lương thực không đi lao dịch! Ngày ngày ăn thịt thay cơm!"
"Người này đang nói năng lung tung gì vậy? Điên rồi sao?"
Cẩu Oa vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm người đang lên tiếng. Cẩu Oa tất nhiên không hiểu được, nhưng Lữ Trạng Nguyên kiến thức sâu rộng đã nhìn ra một vài môn đạo từ lời của hắn.
"Ai da, đám này không phải là bọn cướp đường chuyên đi cướp giật sao! Chúng đang muốn học theo Hiến Vương tạo phản sao!"
Hắn lo lắng vỗ đùi.
"Tiêu rồi. tiêu rồi, ta chạy xa như vậy chỉ để tránh được binh tai, còn chưa yên ổn được mấy ngày lại sắp loạn lạc nữa rồi!"