"Tạo phản? Chỉ dựa vào những tên phế vật vừa rồi sao?"
Lữ Tú Tài khinh thường nói, khi hắn nhớ đến tiểu phụ nhân kỳ quái kia, vẻ mặt khinh thường trên khuôn mặt lại dần dần biến mất.
Những lời khác thì không hiểu, nhưng đối với từ tạo phản này, mọi người có mặt đều hay, trong ấn tượng của họ, tạo phản cũng có nghĩa là chiến tranh, tử vong, nạn đói.
Xuân Tiểu Mãn vẻ mặt căng thẳng, vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt người đó, hỏi tiếp:
"Pháp giáo của các ngươi có đông người không?"
"Tất nhiên rồi! Chỉ riêng trong toàn bộ Giang Nam Đạo đã có ít nhất hơn triệu người! Hơn nữa trong thiên hạ này, tất cả đều là con dân của Vu Nhi Thần! Chỉ là một số người lĩnh ngộ sớm, một số người lại không lĩnh ngộ được thôi!"
"Các ngươi cũng vậy! Ta khuyên các ngươi nên sớm đầu hàng và quy phục Vu Nhi Thần của chúng ta đi!"
Dù những lời này như thể đang khoe khoang, nhưng vẫn khiến những người có mặt sửng sốt.
Triệu Ngũ vẻ mặt khó coi nói:
"Chúng ta gϊếŧ nhiều người như vậy, họ sẽ không trả thù chúng ta chứ?"
Vấn đề này đương nhiên không ai giải đáp được, trong lòng ai cũng đang treo một cục đá.
"Đừng hoảng sợ, Lý sư huynh dẫn theo Miểu Miểu rời đi cũng đã lâu, họ chắc cũng sắp trở lại rồi."
Lời này lập tức khiến sắc mặt của mọi người tốt hơn rất nhiều, trong mắt họ, sự tồn tại của Lý Hỏa Vượng giống như một thần tiên vậy.
Chỉ cần hắn còn ở đó, mấy chuyện như pháp giáo tạo phản chó má chẳng là cái đinh gì cả.
"Xuân cô nương, ta nghĩ ngươi có thể tích trữ nhiều thức ăn hơn, đừng quan tâm đến chuyện thu hoạch vụ thu nữa, nếu thế giới này thực sự sắp loạn, thì lương thực chính là mạng sống đấy."
Lúc này, Lữ Trạng Nguyên kinh nghiệm dày dặn đúng là suy nghĩ xa hơn hẳn những người khác vài bậc.
"Ừ, Triệu Ngũ, lấy một ít vàng ra đi, bây giờ chúng ta phải đi làm đầy kho lương thực trước! Những chuyện khác chờ Lý sư huynh trở về rồi chúng ta sẽ bàn bạc lại sau."
"Trí Kiên, ban đêm nhớ phải sắp xếp một vài hương binh thay phiên nhau gác đêm, giống như khi chúng ta đang trên đường vậy, tốt hơn là nên mang thêm hai con chó! Có vài thứ người không thể nhìn thấy nhưng bọn nó lại có thể nhìn thấy."
Lý Hỏa Vượng không có ở đây, dưới sự chỉ huy của Xuân Tiểu Mãn, những người khác bắt đầu hành động. Vốn dĩ người đáng tin cậy như Cao Trí Kiên sẽ thích hợp hơn, nhưng hắn lại bị cà lăm.
Ngay khi thôn Ngưu Tâm đang đèn đuốc sáng trưng, ở Thượng Kinh thành, cánh cửa gỗ ở tiểu viện của Lý Hỏa Vượng bị ai đó gõ vang.
"Nhĩ tiên sinh có nhà không?"
Lý Hỏa Vượng trong cơn ác mộng lập tức choàng tỉnh dậy, còn tay của hắn đã theo bản năng nắm chặt binh khí đặt dưới gối.
"Nhĩ tiên sinh có ở nhà không? Làm phiền mở cửa giúp ta, lão gia nhà ta có lời mời."
Nghiêng tai lắng nghe tiếng gõ mõ cầm canh ở ngoài con phố, Lý Hỏa Vượng nhận ra hiện tại mới chỉ là canh ba, hắn không quen biết bao nhiêu người ở Thượng Kinh thành, tại sao đêm hôm canh ba lại có người tìm đến tận cửa?
"Lý sư huynh, có mười hai người ở ngoài cửa, còn có một chiếc kiệu ngồi lớn."
Miểu Miểu nhẹ gióng nói lại mọi thứ bên ngoài.
"Mặc quần áo và đóng gói hành lý sẵn đi, đợi trên tầng hai, nếu người đến bất thiện, chúng ta sẽ gϊếŧ họ, tranh thủ trời tối, nhanh chóng rời khỏi Thượng Kinh!"
Lý Hỏa Vượng mặc một chiếc đạo bào màu đỏ, giấu thanh Tử Tuệ Kiếm sau lưng, đi về phía cửa viện.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang tập trung toàn bộ sự chú ý, vừa mới vươn tay nắm lấy chốt cửa gỗ, gương mặt không có da của Tọa Vong Đạo Hồng Trung đột nhiên nổi lên từ trên chốt cửa.
"Ta xem giúp ngươi. Người gọi cửa là một tên thái giám."
Khóe mắt Lý Hỏa Vượng hơi co giật, đưa tay vào cái đầu lâu không mắt không mũi rồi kéo nhẹ, cánh cửa được chậm rãi mở ra.
Khứu giác nhạy bén giúp Lý Hỏa Vượng ngay lập tức ngửi thấy một thứ mùi hỗn hợp lẫn giữa mùi thơm và mùi khai của nướ ŧıểυ, Hồng Trung nói không sai, người đàn ông lớn tuổi mặt mập không râu trước mặt đây chính là một thái giám.
Càng khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy bất ngờ đó là trong ngực vị lão thái giám này là một con mèo ngọc trông vô cùng quen mắt.
"Ahhh, bái kiến Nhĩ Cửu đại nhân."
Lão thái giám ôm con mèo ngọc đi về phía Lý Hỏa Vượng, sau khi cung kính hành đại lễ, hắn cất giọng nịnh nọt:
"Xin mời ngài lên kiệu, lão gia nhà ta muốn mời ngài đến phủ của ngài ấy nói chuyện."
Xem ra sau khi tiểu hoàng đế hồi phục lại đã nhớ tới một nhân vật tiểu tốt như hắn rồi.
Khi Lý Hỏa Vượng ngồi vào chiếc kiệu lớn có kích thước to bằng ngôi nhà nhỏ, tám kiệu phu thân thể cường tráng cùng lúc nâng chiếc kiệu lên và dẫn hắn đi về phía hoàng cung Đại Lương.
Tám người khiêng nhưng chiếc kiệu vẫn cực kỳ vững vàng, khiến Lý Hỏa Vượng cảm giác như đang ngồi trên xe, cuộc đời hắn coi như cũng được trải nghiệm một lần chiếc kiệu cao cấp nhất rồi, tám người khiêng một chiếc kiệu lớn.
Khi chiếc kiệu đi vào trong bức tường thành khổng lồ đỏ thẫm, nó vẫn không dừng lại mà được khiêng thẳng đến tận tẩm cung của Hoàng đế Đại Lương, mãi cho đến khi đứng trước lối vào của tẩm cung, chiếc kiệu mới từ từ nghiêng xuống, mời Lý Hỏa Vượng xuống kiệu.
Tẩm cung Kim Đỉnh, Hồng Môn, hàng ngói lưu ly màu vàng phủ lên một ánh sáng bàng bạc dưới ánh trăng, trên những nóc nhà cũng đang lấp lánh ánh bạc kia, có từng hàng con thú nhỏ bằng lưu ly ngồi xổm ở đó, trên gương mặt đám thú nhỏ đều là mặt nạ đặc biệt của Hoàng đế Đại Lương.