Nhìn thái độ nói chuyện của Hồng Đại đối với nữ nhân đó, Lý Hỏa Vượng đoán thân phận của người phụ nữ này hẳn là một Ký Tương mới.
Về phần nàng ta là người của môn phái nào, từ chiếc váy màu tím đơn giản trên người, Lý Hỏa Vượng tạm thời vẫn không thể biết được.
Hơn nữa, đặc biệt là thanh trường kiếm tuỷ sống của Gia Cát Uyên trong tay nàng ta, Lý Hỏa Vượng lại càng kiêng kỵ, phải biết rằng đó là pháp khí được luyện chế bằng Tâm Bàn.
"Gia Cát huynh, ngươi có biết dùng tủy sống của Tâm Bàn có thể luyện thành pháp khí không? Có cách nào khống chế được không?"
"Tất nhiên ta không biết, tiểu sinh là Tâm Bàn, làm gì có chuyện chú ý đến việc luyện chế bản thân như thế nào, Lý huynh, chúng ta đi thôi, đừng vì ta mà rước thêm rắc rối nữa."
Dù Gia Cát Uyên có thuyết phục như vậy đi chăng nữa, Lý Hỏa Vượng vẫn hạ quyết tâm, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có đôi môi tím tái đó.
Đúng lúc này, người phụ nữ đột nhiên giơ thanh Cốt Tủy kiếm trong tay lên rồi nhẹ nhàng vạch một đường về phía các tín đồ pháp giáo phía xa, lập tức phần cơ thể từ vùng vai trở xuống vùng eo của cả một hàng tín đồ pháp giáo đã biến mất trong tích tắc.
Sau khi tiếng kêu thảm thiết của họ vỡ ra làm đôi, họ ngã xuống đất, nằm vặn vẹo trên vũng máu phụt ra từ khe hở.
"Đạo sĩ, hay là thôi đi, năng lực của nàng ta uy lực như vậy, chưa chắc ngươi có thể đấu lại được."
Vẻ mặt hòa thượng đầy quan tâm, nói với Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên, Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ vậy, ánh mắt của hắn càng trở nên kiên định hơn.
"Lý sư huynh, thật kỳ lạ, sau khi người đó chém một nhát bằng thanh Cốt Kiếm, ta lại có thể nhìn thấy nơi mà nàng ta chém qua, xuất hiện một khe hở, bên trong khe hở đó còn có đồng ruộng, có núi non."
"Bên trong khe hở có đất có núi?"
"Lý huynh, ta biết rồi, bên kia khe hở chính là Đại Tề."
Nghe được lời của Gia Cát Uyên, trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt cứng lại, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra nữ nhân này dùng kiếm mở ra một vết nứt dẫn tới Đại Tề.
Sau khi khe nứt được đóng lại, nó giống như một cái kéo, chia những tín đồ pháp giáo thành ba phần, Đại Lương được chia thành hai phần và Đại Tề được chia thành một phần, chi bằng nói nó là một chìa khóa mở ra một con đường dẫn đến lịch sử của Đại Tề.
Nhìn thấy tín đồ pháo giáo liên tục bị áp đảo, sắp không còn chống đỡ được nữa, sau khi hiểu rõ năng lực của thanh Cốt Tủy kiếm, Lý Hỏa Vượng quyết định không thể chờ đợi thêm nữa!
Có những người của pháp giáo ở đây còn có thể thu hút sự chú ý của các Giám Thiên Ti khác, nếu pháp giáo bị tiêu diệt hoàn toàn, vậy thì hắn sẽ phải đơn độc đối mặt với nhóm Giám Thiên Ti này.
"Hai người các ngươi quay trở về đợi ta! Tập hợp ở thung lũng hôm trước!"
Lý Hỏa Vượng thì thầm với Miểu Miểu và Lý Tuế, sau đó hắn cởi chiếc đạo bào màu đỏ ra rồi ném cho họ, cắt đi những chiếc bóng có màu dưới đất, hắn ẩn thân từ từ đến gần người phụ nữ.
Khi khoảng cách đã đủ gần, Lý Hỏa Vượng tháo mặt nạ đồng tiền trên mặt xuống, khuôn mặt vặn vẹo một lúc rồi biến thành một khuôn mặt xa lạ.
Ngay sau đó, hắn lật tay lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm vải đen, treo trên cánh tay, lúc này Lý Hỏa Vượng đã hoàn toàn ăn mặc như một tín đồ pháp giáo.
Nhìn thấy họ tiếp tục tàn sát già, trẻ, gái, trai của pháp giáo, Lý Hỏa Vượng im lặng chờ đợi, chờ đợi thời điểm tốt nhất.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một con dao găm bằng hắc ngọc nhô ra từ cái bóng của người phụ nữ và vươn về phía sau lưng nàng ta, hai chân Lý Hỏa Vượng lập túc giẫm mạnh xuống đất và lao về phía nàng ta như một con hổ.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng sắp bổ nhào đến trước mặt người phụ nữ, ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện tứ phía, những chiếc áo choàng rách nát treo đầy những con dao cũ mới đan xen xoay tròn ập về phía Lý Hỏa Vượng.
---
Khi lưỡi kiếm sắc bén cắt qua không khí, khoảng không trên đầu Lý Hỏa Vượng đột nhiên vang lên âm thanh vù vù.
Mắt thấy áo choàng rách nát dính đầy dao giống như những giọt máu đang chụp xuống phía đỉnh đầu của mình, Lý Hỏa Vượng lập tức chặt đứt hai ngón tay và ném ra ngoài.
Nhân khoảnh khắc ngón tay gãy húc bay áo choàng, Lý Hỏa Vượng đang định đến gần nữ tử môi tím, nhưng khuôn mặt quen thuộc của Hồng Đại đã chặn đứng trước mặt hắn, áo choàng rách nát trên không trung vững vàng đáp xuống người hắn.
Mặc dù không thấy bóng dáng của Lý Hỏa Vượng, nhưng dường như hắn có cách nào đó để phát hiện ra phía này đang có ngươi.
"Ai đấy! Cút ra ngay cho ta!"
Đối mặt với Hồng Đại, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không muốn dây dưa gì với hắn, trực tiếp tháo gương mặt mình xuống, tức khắc phủ lên mặt hắn.
Nhưng ai ngờ đạo sĩ phía xa cầm lấy phán quan bút trong tay quẹt nhẹ, khuôn mặt lập tức biến thành hai nửa, sau đó khi hắn dùng một tay bấm tay niệm thần chú, Lý Hỏa Vượng đang ẩn thân lập tức hiện nguyên hình.
"Chiêu này ta đã từng thấy rồi! Cẩn thận! Người này là Tọa Vong Đạo!"