Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng thất vọng đó là, phía Thượng Kinh vẫn chậm chạp không có bất cứ động tĩnh nào.
Nếu ngày nào hoàng đế chưa đăng cơ, thì ngày đó những người trong hoàng thất vẫn chưa diệt sạch hoàn toàn, ngày đó hắn vẫn không thể sống yên ổn.
Điều này làm cho Lý Hỏa Vượng có chút buồn bực, trong tình hình thấp tha thấp thỏm như vậy, muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu chân cũng không dễ dàng gì.
"Đừng thúc ngựa nữa, để nó nghỉ ngơi một chút đi, dù sao thì chạy ngắn hay dài cũng như nhau."
Lý Hỏa Vượng nói với Lý Tuế đang đánh xe ngựa xong thì nhìn sang Bạch Linh Miểu đang cầm một cuốn sách và hỏi.
"Bây giờ nàng vẫn có thể nhìn thấy những gì được viết trong sách sao?"
Mặc dù đôi mắt của Bạch Linh Miểu hiện vẫn có chút màu hồng tô điểm trong đó, nhưng hầu hết chúng đều được phủ bởi màu trắng, nếu chỉ nói riêng về đôi mắt thì nàng ấy thực sự đã bị mù rồi.
"Lý sư huynh, ta có thể nhìn thấy."
Bạch Linh Miểu duỗi những ngón tay thon dài trắng nõn, vuốt ve các chữ cái trên cuốn sách, nhẹ nhàng nói.
"Mặc dù mắt của ta đã không nhìn thấy nữa, nhưng ta có thể cảm nhận được sự khác biệt ở những chỗ có mực nhuộm đen, rất rõ ràng."
"Nàng đang xem sách gì vậy?"
Lý Hỏa Vượng lại hỏi.
"Một số công pháp thần đả, hiện tại ta không thể khiêu đại thần nữa, trở nên tay không tấc sắt, vì vậy ta muốn học một cái gì đó để bảo vệ bản thân."
"Những thứ của Bạch Liên giáo quá vô dụng, yên tâm, mọi thứ vẫn có ta ở đây, ta có thể bảo vệ nàng."
Những sợi tóc trắng hai bên mặt Bạch Linh Miểu khẽ đung đưa khi nàng lắc đầu.
"Lý sư huynh, ta không thể luôn trông cậy vào ngươi, rồi sẽ có lúc ngươi phải rời đi, cho dù những thứ của Bạch Liên giáo có tệ đến đâu, thì có vẫn còn hơn không."
Lời này khiến Lý Hỏa Vượng hơi sửng sốt, hắn cảm thấy tính cách của Bạch Linh Miểu dường như đã thay đổi một chút, trở nên mạnh mẽ hơn.
"Chờ một chút, trước tiên nàng đừng học cái này, ta đột nhiên nhớ ra hiện tại có một thứ đặc biệt thích hợp với nàng."
Lý Hỏa Vượng kéo rèm, đưa tay vào bụng Lý Tuế lục lọi.
Chẳng bao lâu, cuốn sách bùa chú mà lúc trước hắn đã đưa cho Lý Tuế lại được hắn lấy ra.
"Cha, đây là của ta."
Trong giọng nói của Lý Tuế mang theo một chút ấm ức.
"Ta biết nó là của ngươi, cho mẹ ngươi mượn học một chút thì có làm sao."
Lý Hỏa Vượng đặt cuốn sách vào tay Bạch Linh Miểu.
"Học cái này, những lá bùa này có thể dùng để đánh lại kẻ địch, tự bảo vệ bản thân, bói toán đoán mệnh, tất cả đều rất có tác dụng."
"Hơn nữa nàng khác với bọn ta, nàng có thể sử dụng thứ này tùy thích, vì mắt của nàng vốn dĩ đã mù, tác dụng phụ của nó sẽ không ảnh hưởng đến nàng."
----
"Thật sao? Tốt như vậy?"
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Bạch Linh Miểu cẩn thận cầm lấy bằng hai tay, tò mò dùng đầu ngón tay vuốt ve vết mực trên đó.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng định giúp nàng giải đáp một số phần khó học, hắn thấy đôi mắt đột nhiên mở to của Bạch Linh Miểu.
"Lý sư huynh, có tiếng nói từ phía đông, hình như có thứ gì đó đang đến đây."
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn nàng một cái, kéo rèm xe bước ra ngoài.
Sau khi băng qua một khu rừng, Lý Hỏa Vượng đã nhanh chóng thấy nguồn phát ra tiếng nói, đó là hai chiếc xe ngựa đang hoảng hốt chạy bừa.
Họ dường như muốn chạy đến khu rừng, tránh một thứ gì đó.
Nhưng rõ ràng là họ đã nghĩ quá nhiều, chưa đi được bao lâu, xe ngựa đã bị dây leo và cành cây quấn lấy làm kẹt cứng.
Ngay sau đó, những người đuổi theo đã đuổi kịp, đó là một nhóm đàn ông ăn mặc rách rưới, thân hình gầy gò.
Có lẽ chúng là thổ phỉ, nhưng Lý Hỏa Vượng lại cảm thấy không giống, giống như dân chạy nạn hơn.
"Chờ đã...những người này không lẽ đều là Tọa Vong Đạo, diễn trò giật dây với ta?"
Lý Hỏa Vượng đã ẩn thân lặng lẽ đứng tại chỗ cũ, suy nghĩ đến vấn đề này, cho dù không phải Tọa Vong Đạo, chỉ cần là người cũng rất có khả năng là con cờ đã bị Đầu Tử ăn thịt, hắn không thể không đề phòng.
Khi thấy những tên cướp rách nát đó kéo những nữ quyến đang khóc lóc ra khỏi xe ngựa để ra tay với họ, thậm chí có cả cô gái nhỏ, cuối cùng hắn vẫn quyết định ra tay.
Tuy nhiên, để tránh trúng bẫy của Đầu Tử, Lý Hỏa Vượng không định tự mình đi.
"Lý Tuế!"
Lý Tuế ở bên cạnh cởi bỏ chiếc nón rộng vành trên đầu, lộ ra khuôn mặt chó bị lột da của nó.
Hắn cầm chặt trong tay thanh Đồng Tiền kiếm, đầu của một xúc tu nhanh chóng vụt ra, dùng chất nhầy màu đen chảy ra từ bên trong vẽ cuồng thảo một cách rồng bay phượng múa trên giấy nghệ vàng.
"Động tuệ giao triệt, ngũ khí đằng đằng, kim quang tốc hành, phúc hộ đàn đỉnh, cấp cấp như luật lệnh."
Lý Tuế nâng thanh Đồng Tiền kiếm xuyên qua lá bùa đã vẽ xong, toàn thân dính đầy xúc tu chui ra từ lớp áo tơi rộng thùng thình, giống như một con nhện có vô số chân lao về phía những người đó.
Khi thấy dáng vẻ lúc này của Lý Tuế, cho dù là người bị cướp hay bị bắt cóc đều sợ hãi đến mức khóc la inh ỏi, bỏ chạy tán loạn.
Lần đầu tiên ra tay, Lý Tuế hiển nhiên rất cao hứng, vội vàng đuổi theo họ, còn Lý Hỏa Vượng chỉ lặng lẽ quan sát họ từ phía sau.
Hắn đang quan sát từng chi tiết của họ, quan sát từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt họ.